Chương 5
Trừ tịch (giao thừa) hàng năm đặc biệt trống trải.
Đường phố náo nhiệt bất chợt cũng trở nên vắng vẻ. Tất cả mọi âm thanh đều ngừng lại. Không xe cộ, không người qua lại, chỉ còn một màn đêm yên tĩnh. Chỉ có đèn đường vẫn đang toả những tia sáng không mấy ấm áp theo đúng nhiệm vụ của mình.
Có một chút ánh sáng chợt loé , ông ông ông. Tình cờ có một chiếc xe lướt qua, kéo theo sau đuôi một vệt dài màu đỏ, rồi lại biến mất vào trong bóng đêm.
Một tiếng thở dốc hổn hển, tiếng ma sát của quần áo, cố gắng tiếp tục bước chân. Lục Tỷ cõng bà Trì chạy như điên. Đôi mắt phủ đầy tia đỏ, hàm răng gắt gao cắn chặt môi, đôi tay nổi đầy gân xanh, gắng sức cõng lấy người trên lưng. Đôi chân dài thoăn thoắt chạy trên đường phố, tuy hoảng hốt nhưng bước chân lại rất vững vàng. Dấu chữ thập màu đỏ lộ ra vài tia sáng trong đêm.
Trong thoáng chốc, Lục Tỷ như trở về địa phương quen thuộc, khi còn bé dựa vào người bà ngoại nghe chuyện xưa. Đôi tay nhỏ nhanh chóng lột trái quất, một để vào trong miệng bà ngoại, một tự cho vào miệng. Quả quất chua ngọt không kịp chờ đợi mà nổ tung trong miệng. Đó là hương vị mà cậu yêu thích, chua chua ngọt ngọt, hoà quyện trong miệng.
Một chiếc thuyền giấy trôi trên sông, một chiếc tiếp nối một chiếc, chuỗi thuyền giấy màu trắng nhẹ nhàng trôi trong quá khứ. Bé Lục Tỷ nhảy cởn lên, bước nhanh qua những bậc thang bằng đá xanh, đứng nhìn quanh bờ sông. "Bà ơi, nhìn kìa!" Giọng sữa (nãi âm) trong trẻo văng vẳng trong bóng đêm. Quay đầu lại, không có bà ngoại cùng chiếc quạt bồ, chỉ có những bậc thang lạnh lẽo.
Lục Tỷ bừng tỉnh từ trong mơ, những ánh đèn trong phòng bệnh làm nổi bậc những giọt mồ hôi lạnh trên gương mặt cậu. Hai tay nắm chặt chiếc áo yếm (hung châm-> áo ngực -_,-) được làm bằng thủ công tinh xảo, bên trên được tỉ mỉ thêu hai chữ "C.C" )
"Lục Tỷ", âm thanh Trì Nhạc gọi đến làm Lục Tỷ tỉnh táo lại. Trên hành lang dẫn đến phòng phẫu thuật, Trì Nhạc cao lớn đang đứng đó.
"Tiểu Điểu Nhi?" hắn khẽ gọi, cẩn thận bước đến.
Gương mặt quen thuộc xuất hiện càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng. Tâm trạng mãnh liệt bị đè nén trông lồng ngực như đang cố tìm lối ra. Cánh tay mạnh khoẻ của Trì Nhạc vòng tới, cảm nhận được Lục Tỷ đang căng thẳng, đôi mắt đỏ mừng, chân mày nhíu lại, môi khẽ run. Trì Nhạc cảm thấy trong tim như đang có một thứ gì đó đè nén, tim như ngừng đập. Hắn không khỏi buộc chặt tay, đem thân thể lạnh như băng của Lục Tỷ ôm vào trong lòng. Hắn cẩn thận, thăm dò, chạm đến hai bàn tay của Lục Tỷ, ôn nhu liế
@ "Trì Đại Điểu, cậu đâu rồi?"
Trì Nhạc nghe thấy âm thanh hơi khàn khàn lọt vào tai như xuyên thấu qua lồng ngực. Bất chợt suy nghĩ chậm lại.
"Cậu đi đâu rồi?" Trong phút chốc tất cả mọi bi thương kiềm nén như vỡ oà, Lục Tỷ kiên cường sụp đổ, mặc cho bản thân khuỵ ngã trong lòng Trì Nhạc, một lần lại một lần chất vấn.
"Cậu đi đâu?"
"Đi đâu?"
Cậu đã bỏ rơi rất nhiều, rất nhiều người, chính cậu cũng không biết vì sao mình lại bỏ rơi họ. Trì Nhạc siết chặt cánh tay, đem Lục Tỷ bất an, sợ hãi toàn bộ ôm vào trong ngực.
Trước đây, hắn không nghĩ đến sẽ có một ngày thiếu niên Lục Tỷ này lại có một vị trí không nhẹ trong lòng hắn. Hắn chưa từng yếu đuối, lúc nào cũng nghễnh cao đầu, dáng vẻ kiệt ngạo. Hắn thích chọ ghẹo cậu, thích cùng cậu thân mật, thích ôm lấy bờ vai cậu, nhu nhu tóc, nhìn cậu nhướng mày hất tay hắn ra.
"Trì Đại Điểu!" Cậu kêu to tên của hắn, tỏ vẻ tức giận, lại như mang theo một chút cưng chiều. Đúng vậy, cả thế giới đều sủng hắn, cưng chiều hắn, tất nhiên Lục Tỷ cũng không thể ngoại lệ. Nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy không đủ, không thể thoả mãn. Hắn không thể chịu nược khi nhìn thấy Lục Tỷ nói chuyện cùng người khác, cùng người khác thân cận, hắn sẽ tức giận, vô cớ tìm phiển toái ( muốn gây sự).
"Trì Đại Điểu", Cậu kêu tên của hắn, giọng mang chút rầu rĩ. Có lẽ, trong lúc hắn còn chưa hiểu chuyện, Lục Tỷ sớm trưởng thành. Trì Nhạc ghé vào tai Lục Tỷ, nhẹ nhàng dỗ dành cậu:"Tớ trở lại rồi. Tớ trở lại rồi. Tớ trở lại rồi. Tiểu Điểu Nhi"
Những lời chưa thể nói ra, những tâm sự còn đang cất dấu, tất cả không quan trọng, so với người trước mắt này. Trì Nhạc chỉ muốn siết chặt vòng tay, đem Lục Tỷ yếu ớt ôm vào trong lòng.
Tớ thích cậu.
Vừa mới được tỏ tình ở KTV, trước thân thể mềm mại của con gái, trước ánh mắt hâm mộ của bạn bè cùng những âm thanh ồn ào náo nhiệt. Tất cả đều trống rỗng, chỉ có âm thanh của Lục Tỷ, thân thể của Lục Tỷ, đã chiếm hết tâm trí hắn.
Thì ra tớ thích cậu.
Trì Nhạc cúi đầu, yên lặng đem lời tỏ tình này chôn trong lòng, đợi cho nó vươn mầm, trổ hoa, lại lo lắng không biết hạt giống ấy có thuận lợi lớn lên? Ánh mắt lạnh căm của cậu, dáng vẻ cười đùa của cậu, lúc ra vẻ quật cường không chịu thua, lúc cố chấp nhẫn nại một mình, tất cả đều là của hắn, tát cả đều khiến hắn điên cuồng.
Hắn sờ tay của cậu, gương mặt của cậu, thật lạnh lẽo. Trong căn phòng bệnh vắng vẻ, chỉ có một chút ánh sáng u ám, Lục Tỷ tựa lên giường bênh ngủ thiếp đi, gương mặt yếu ớt trông như một đứa bé. Cậu ngủ không yên giấc. Trì Nhạc ngồi bên cạnh cậu, khoác cho cậu chiếc áo của hắn. Thời gian như ngừng trôi. Trên giường bệnh, bà Trì từ từ tỉnh dậy, bà mơ hồ đem tất cả thu vào trong mắt. Bây giờ nghĩ lại, khi còn trẻ, đó là lần đầu tiên hắn muốn có một gia đình thật sự.