Chương 6
Trong một quán cà phê yên tĩnh ở trung tâm thành phố, có vài ba người đang trò chuyện, một số thì cúi đầu chụm lại chơi game, chỉ có riên Lục Tỷ là khác biệt. Cậu một mình ngồi một bàn, tập trung tinh thần chơi Sudoku, nơi khoé miệng vươn chút ý cười.
"Mau nhìn, anh đẹp trai kìa" Nhân viên phục vụ A trờ lại quầy làm việc, che mặt nhìn tên đồng nghiệp B không biết tiết tháo kia.
Nhân viên phục vụ B đẩy mất kính, vừa nhìn vừa tấm tắc :"Wow, người thật cao, chân thật dài"
Nhân viên phục vụ A tỏ ra thần bí :"Cậu biết người ta đang làm gì không ?"
Nhân viên phục vụ B cười ɖâʍ đãng bỉ ổi:"Xem AV"
Nhân viên phục vụ A nói nhỏ :"Chơi Sudoku"
Nhân viên phục vụ B cách tròng kính, đảo cặp mắt trắng dã, vẻ hăng hái biến mất trong nháy mắt :"Chuyện bé xé to"
Trong lúc hai nhân viên phục vụ còn đang chí choé với nhau thì cửa kiếng bị đẩy ra. Có một người bước vào, chân mang giày da, người mặc áo khoác, cổ đeo khăn lụa, ngực mang cài áo tất cả đều được làm thủ công tinh xảo.
"Đoán! Đoán! Đoán xem ta là ai!" Ngay lúc này xuất hiện một ánh mắt phía sau mông Lục Tỷ. (Ta nghĩ là sau lưng... nhưng tác giả viết là sau mông a...)
"Người tới trễ, Trần tiểu thư" Lục Tỷ khoé miệng hiện lên vẻ ôn nhu tình tứ khó thấy.
Trì nãi nãi hài lòng ngồi vào vị trí đối diện với Lục Tỷ, thần thái hưng phấn, trên mặt còn vương nét thiết nữ yêu kiều để lại."A! Kem Băng Kỳ Lâm mà ta thích nhất!"
"Chính là để phần chờ người đó" Lục Tỷ một tay chống đầu, một tay đặt ở mặt bàn gõ theo nhịp, đầy vẻ chán chường.
"Lại đang chơi sudoku à?" Trì nãi nãi sờ sờ cổ, mặt tỏ vẻ chê bai "Ngươi mau tu luyện lại, cái này nhắm mắt cũng làm được" Dứt lời đem que kem ngậm vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ, đôi lông mày cũng dần giãn ra.
"Hôm nay chúng ta đi nơi đó chơi nha!" Trì nãi nãi ăn kem Băng Kỳ Lâm, một bên gấp gáp hỏi.
Lục Tỷ đưa tay lên mép nàng xoá sạch vết kem, rồi đưa vào tay vào miệng. Mí mắt hàm chứa ánh cười.
"Trần tiểu thư muốn đi chơi đâu nào?" Lục Tỷ vẫn tay chống đầu, ánh mắt tà tà nhìn tới, thanh âm lười biếng lại quyến rũ vô cùng.
"Hình như hãng phim của Hollywood mới ra phần mới đấy" Trì nãi nãi hưng phấn đề nghị.
"Lại xem phim? Rất ồn ào" Lục Tỷ không chút hứng thú, nhàm chán nằm vật xuống bàn.
"Vậy ngươi đeo tai nghe đi là được" Trì nãi nãi vẫn bá đạo quyết không cho cãi lời.
Lục Tỷ còn định phản kháng đã bị Trì nãi nãi lôi kéo ra đến tận cửa.
"Ai da, ta vừa mới nhìn thấy gì?" Đồng nghiệp B đỡ mắt kính, đẩy người phục vụ đang đơ người.
"A! Khẩu vị đủ nặng a..." Nàng sờ cằm một cái, bật ra lời cảm thán.
Ở cửa rạp chiếu phim. Khoảng bảy tám giờ, từng đám mây hồng hồng ngắt quãng trôi trên nền trời, ngoài cửa rạp người người tấp nập qua lại, còn có một tiểu tử đang đánh Ghita.
Trước mặt đặt một cái mũ, bên trong rải rác mấy tờ tiền. Dựa vào lan can tay cầm đàn, trên có ghi 3 chữ - Ta yêu ngươi, bên cạnh là mấy ký hiệu âm nhạc xiêu xiêu vẹo vẹo.Tiếng hát trong trẻo xuyên qua cả những tiếng ồn của xe cộ, lộ ra một chút yếu ớt, nhưng vẫn chứa đựng trong đó đầy sức sống.
Tiểu tử tùy ý nhảy lên lan can mà ngồi, mặt ngước lên, hai mắt nhắm lại, vô cùng say mê mà hát.
Trì nãi nãi đi tới. Không nói lời nào vỗ tay liên tục.
Tiểu tử mở mắt ra, thấy thật là nhiều người vây quanh xem, liền cảm động mà vành mắt nóng rực.
Lục Tỷ đi từ rạp chiếu phim ra, thì thấy hai bà cháu đang khoái trá cùng chơi một chỗ với nhau. Tiểu tử ca hát, còn Trì nãi nãi thì vỗ tay đánh theo nhịp, đừng hỏi tại sao lại nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc tới vậy.
"A, ngươi có thể hát bài "Ma lực của ái tình" của Diệu Ly hay không?" Trì nãi nãi ánh mắt hấp háy tỏ vẻ mong chờ.
"Bài này đã quá xưa cũ rồi" Tiểu tử ngao ngao cảm thán.
"Ta cũng đã già rồi mà, chả lẽ lại bảo ngươi hát HOT" Trì nãi nãi liếc một cái.
"Nãi nãi, HOT giải tán lâu rồi mà..."
"Phí lời nhiều quá vậy, mau hát"
"Ánh trăng tối nay hết sức ảm đạm chỉ vì kia ma lực của ái tình
Gió xuân tối nay hết sức ấm áp chỉ vì ma lực của ái tình
Tiếng đàn nhẹ
Đinh a linh a linh đinh a linh a linh
Ngươi nghe dường nào ngọt ngào
Lòng của ta
cách cách cách cách
Giống như hết sức nhiệt liệt
Hoa nhi tối nay đưa mùi thơm ngát chỉ vì ma lực của ái tình
Giống như hết sức nhiệt liệt
Hoa nhi tối nay đưa mùi thơm ngát chỉ vì ma lực của ái tình
Chỉ mong hai chúng ta vĩnh tương chiều rộng địa không chia cách ngọt ngào mật mật
Bất kể biển cạn đá mòn có một ngày thiên địa cũng biến dị
Cũng nguyện hai khỏa tâm ở chung một chỗ ca tụng kia ma lực của ái tình "
"Lạp lạp lạp lạp lạp... Hả? Lục Tỷ?" Tiểu tử ngẩng đầu liền thấy người quen ngay trước mắt "Cậu sao lại ở đây? Đã lâu không gặp, bây giờ không còn cùng Trì Nhạc dính thành một khối nữa à?"
Lục Tỷ nhìn đối phương đem đàn Ghita đặt xuống một bên, từ trên lan can nhảy xuống, gãi ót lộ ra gương mặt trẻ con thành thật, còn chưa kịp trả lời cái gì thì đã bị Trì nãi nãi giành lời "Ngươi quen cháu ta?"
"Cháu của người?" Tiểu tử chỉ chỉ Lục Tỷ, kinh ngạc nói "Thật không ngờ đây lại là nãi nãi của cậu nha. Nãi nãi của cậu thật hài hước"
"Ngươi mới buồn cười! Nãi nãi cái gì mà nãi nãi. Gọi ta là Trần tiểu thư" Trì nãi nãi giận dữ.
Tiểu tử bị chọc đến cười lớn.
"Đỗ Trạch, sao cậu lại đi mãi nghệ như này?" Lục Tỷ quan sát Đỗ Trạch từ trên xuống dưới, người này vẫn như trước, lúc cầm Ghita cũng chẳng khác lúc không cầm là mấy, chính là hình tượng ngốc nghếch ngọt ngào."Ngây ngốc ở công ty thật là khó chịu, ôn lại kế hoạch làm nghệ thuật gia của chúng ta nha!" Đỗ Trạch nói xong, vỗ phát vào vai Lục Tỷ: "Cậu còn nhớ khi đó tôi, cậu, Trần Đấu còn có Trì Nhạc cùng nhau đi ăn xin không?" Đỗ Trạch vừa nói vừa bày ra một dáng vẻ giơ tay giơ chân đầy khoa trương, chọc cho Lục Tỷ cười đến cong cả khóe miệng.
"Đỗ Trạch, mau thu dọn, thành quản tới rồi, chạy mau!" Đỗ Trạch nhảy dựng lên, từ một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh ló ra gương mặt râu ria xồm xoàm, hướng về phía Đỗ Trạch ngoắc ngoắc "Mau mau mau đừng đùa! Ngày mai ngươi không đi làm nữa thì công ty phá sản mất!"
"Nhanh như vậy!" Đỗ Trạch lắc đầu, ôm lấy gia sản liền hướng chiếc xe mà chạy, lúc gần đi hẳn còn không quên nói mấy lời cuối cùng với Lục Tỷ "Đúng rồi, ta vừa mới rời Đế Đô, bây giờ quay lại Hàng Châu rồi, hôm qua vừa mới thành lập công ty âm nhạc, nếu rảnh nhớ cùng Trì Nhạc qua uống chén trà nha!"
Đỗ Trạch còn muốn nói, liền bị nam nhân nọ lôi lên xe, nhấn ga một cái, xe như một làn khói bay đi mất chẳng còn thấy chút bóng dáng.
"Cái đứa trẻ này ngốc ngốc đáng yêu quá vậy" Trì nãi nãi cảm thấy vui vẻ "Ai, phim có phải sắp chiếu rồi đúng không? Mau vào chiếm chỗ tốt"
Lục Tỷ bất đắc dĩ "Chúng ta vừa đặt chỗ rồi, không cầm phải đi chiếm..."
"Đồ nhạt nhẽo! Đúng thật là chẳng hiểu chút phong tình nào" Trì nãi nãi nói xong, kéo Lục Tỷ hướng về rạp chiếu phim mà đi.
Bộ phim kéo dài hai tiếng mới kết thúc, lúc này đường phố đã trở nên yên tĩnh hơn hẳn, hầu như là chẳng còn có người nào.
Trì nãi nãi vẫn còn đang lẩm nhẩm bài "Ma lực của ái tình", giống như thiếu nữ vậy, dang rộng hai cánh tay, bước một chân trên gờ đất ở vỉa hè.
Lục Tỷ một bên bước đi chậm rãi theo sau.
"Đám bạn già của ta ngày đó cũng toàn hát bài này" Trì nãi nãi nhớ lại quá khứ "Người đời sống thống khoái nhất là khi có thể nói lời yêu đương, còn nếu không thì đúng là sinh ra trên đời này để chịu tội"
"Thời đó chẳng phải có *chỉ phúc vi hôn* sao?" (* : phần này mình không hiểu lắm, ai hiểu thì chỉ mình với nha, liệu có phải liên quan đến mấy vấn đề kiểu có chồng rồi hoặc có đeo nhẫn không ha...)
"Nhưng ta là tự do luyến ái" Trì nãi nãi nhảy cẫng lên, chỉ vào cây kim gài trước ngực "Thấy không, lễ vật cầu hôn đó"
"Thật lãng mạn" Lục Tỷ khen.
"Ta không phải vì vậy mà gả cho Tiểu Lãng đâu nha" Trì nãi nãi ngang ngược hất cằm "Chủ yếu là do lão đầu tử đẹp trai"
Lục Tỷ bị chọc cười.
"Ta đây sẽ về tìm cho ngươi một cô gái đủ tiêu chuẩn, tuyệt đối không thể để tiểu tử Trì Nhạc không biết xấu hổ kia phá rối nữa" Trì nãi nãi tay giơ nắm đấm, tựa hồ rất tức giận.
Lục Tỷ cầm tay che miệng ho liên tục "Không gấp. Với lại cháu cũng không thể thích nữ"
"Ừ?" Trì nãi nãi dừng hoạt động cánh tay, đứng hình nhìn chằm chằm Lục Tỷ."Cũng không thể thích nam" Lục Tỷ bổ sung thêm.
"Tại sao vậy?" Trì nãi nãi hỏi.
"Chính là cảm thấy, ở một mình cũng rất ổn"
Trì nãi nãi vỗ vỗ bả vai Lục Tỷ, vẻ mặt thâm trầm "Hai người ở chung một chỗ không có nghĩa cháu sẽ mất đi cái ta tự tại đâu. Trì lão đầu đã bảo vậy" Nói xong lại hướng cậu nháy mắt mấy cái. "Trần tiểu thư vốn cũng là người theo chủ nghĩa độc thân, vậy biết tại sao vẫn chấp nhận gả đi không?"
Lục Tỷ lắc đầu một cái. Thật ra cái chuyện xưa lắc xưa lơ này cậu đã nghe nhiều lần lắm rồi.
"Trì lão đầu thời điểm đi cầu hôn ta nhớ ông ấy cái gì cũng không mang, chỉ mang đúng một cây hung châm này, phía trên có khắc c.c, nghĩa là họ cả hai, Trì, Trần. Ông ấy không lấy tên tuổi gì, chỉ khắc hai chữ c, cho dù họ của bọn ta đều giống nhau" Trì nãi nãi nói xong, ngón tay cẩn thận vuốt ve chữ khắc trên cây hung châm.
"Trì lão đầu nói với ta rằng, ở chung với ông ấy, ta vẫn là ta, bất kể sau này thành cái dạng gì cũng sẽ vẫn được tự do, dặn rằng ta không được quên lý tưởng cùng đam mê của ta. Cuộc đời ta vẫn như vậy, chẳng qua là nhiều thêm một người cực kỳ yêu thương ta mà thôi"
"Trần tiểu thư thật là hạnh phúc" Lục Tỷ nhìn về phía nàng, từ nhân trung thở ra một hơi dài.
Trì nãi nãi lại đắc ý, hừ hừ mà cất giọng hát.
"Cháu nói xem, Trì lão đầu là người lãng mạn như vậy, thế nào lại sinh ra Trì Thiên Hoa cùng Trì Nhạc tư bản chủ nghĩa tay sai như thế?" Trì nãi nãi khó hiểu.
Phía bên này, hai bà cháu chơi đến cao hứng, xem phim rồi cơm nước xong xuôi đâu đấy rồi vẫn luyến quyến không rời.
Phía bên kia, viện dưỡng lão đã sớm muốn nổ tung.
Y tá Thái lại phát hiện ra căn phòng cao cấp nay lần nữa trống không, liền chạy như bay đến hành lang trong hỏi "Các ngươi, có ai thấy Trì nãi nãi đâu không?"
Người bên phòng đơn rướn cổ nhìn lên, vô tội trừng mắt nhìn.
Một vị bác sĩ đi qua nghe vậy mặt liền hiện lên vài vệt đen.
"Lại?Chạy?Nữa?" Y tá Thái một hơi không suyễn gào lên "Các ngươi ở đây đều là thanh niên khỏe mạnh, cớ sao không thể trông nom nổi cả một lão thái thái?"
Năm phút sau, điện thoại của Trì Nhạc vang lên, trên màn hình hiển thị "Phía trước có thể có phản ứng" sáu chữ to.
Thường A Nhất mặt ngơ nhìn chằm chằm màn hình, suy ngẫm về ý nghĩa của sáu chữ này.
Tiếng điện thoại vang lên liên tục, khiến Allen ở bên cạnh khó chịu.
Thường A không thể làm gì khác đành nhận điện thoại.
Y tá Thái tức giận gào thét điên cuồng "Trì Nhạc!!!!"
Thường A vội vàng bịt microphone lại ngăn cho âm thanh khuếch tán ra "Cái đó... Trì Nhạc đang họp.."
Y tá Thái "Họp? Con bà nó chạy! Cô hỏi hắn xem có còn muốn họp nữa không!"
Thường A sau khi nghe xong, tất bật chạy tới phòng Emma không gõ cửa liền đã xông vào.
"Trì Nhạc!!! Không xong!!! Trì nãi nãi chạy rồi!!"
Trì Nhạc cau mày nhận lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn một cái rồi vô cùng bình tĩnh nhận điện.
"Trì Nhạc" giới thiệu vô cùng đơn giản, rồi duỗi tay đưa điện thoại ra xa.
"Trì!!! Nhạc!!!!!!!!!!" Tuyệt kỹ sư tử hống của y tá Thái lại một lần nữa được phát huy.
"Đi nhé." Trì Nhạc đè nén thanh âm, đối Emma dương dương cằm, coi như là chào hỏi, liền bước nhanh ra khỏi phòng họp nhận điện thoại.
Thường A vẫn còn đang giữ nguyên tư thế hùng hổ lúc xông vào, nhìn Emma sắc mặt không tốt.
"Nhất thời xung động, nhất thời xung động" Thường A một mặt cười haha ngượng ngùng, một mặt nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Emma thở ra một hơi, trong lòng nghẹn ứ. Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc của nữ, ưu nhã rút ra một điếu, châm lửa hút.
Ngón tay đỡ trán, đầu đau nhức.
Đông. Đông. Đông. Có người gõ cửa.
Ba tháp, tiếng động mở khóa rất nhẹ nhàng, rồi ngay lập tức lại đóng lại.
Emma ngồi một mình trong phòng làm việc, trên bàn để một tập tài liệu, trên đó có viết:
FIT triển 2000 - 2015.
Emma lật tới năm 2009, lại lật sang trang 2011.
Chỉ có năm 2010 là để trống.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, hiển thị một dãy số.
Emma nhìn lướt qua, cầm điện thoại lên, đi tới nơi xa nhất phía bên cửa sổ.
"Tôi ở chỗ này cũng khá thuận lợi, còn cậu?"
"Trong dự liệu. Cũng có chút không ổn"
"Trì Nhạc phản ứng gì?"
"Trì Nhạc? Hắn rất thông minh, không có tức giận, nhưng cũng không cho bọn tôi quyền thương lượng" Emma đem điếu thuốc còn đang hút dở dí xuống gạt tàn.
"Nga?" Thanh âm của Nam Cực nghe ra có nhiều phần hăng hái.
Emma dùng tay gỡ tóc sau gáy ra, ánh mắt trở lại trạng thái thanh tỉnh bình thường.
"Nhập gia tùy tục, tôi sẽ đưa cho cậu ta" Ngón tay thon dài đặt lên tập văn kiện trên bàn.
Văn kiện trên đó có viết hai chữ "LỤC TỶ" .