Chương 48
Sau thất bại lần này, Hoa Cơ Vân lại hoàn toàn chẳng hề tức giận, chỉ lạnh lùng ngắt cuộc điện thoại xin lỗi cùng việc trả lại khoản tiền của đối phương.
Trải qua khoảng thời gian hỗn loạn như thế, cổ phiếu của Để Thị chẳng những không hề xuống giá, trái lại sau chấn động vài ngày lại vững vàng trở lại, hiệu quả còn lâu mới đạt tới những gì Hoa Cơ Vân mong muốn.
Cảnh sát cũng không hề can thiệp, đây là việc duy nhất khiến Hoa Cơ Vân cảm thấy thoải mái. Nhưng những việc xảy ra trong công ty lại khiến bà cảm thấy không thoải mái một chút nào —– Nhân viên rời đi, cổ phiếu tựa như bị hút đi, cổ phần không ngừng bị thua mua, lỗ hổng tài vụ —– Tất cả, tất cả tựa như trong nháy mắt đều đồng loạt xuất hiện.
Bà có thể thấy được sự bất mãn trong mắt con trai, cũng biết người con dâu bà tự mình lựa chọn cho gã khiến gã càng thêm buồn bực, nhưng bà biết con trai của bà cần phải gánh vác trách nhiệm, bà rất hài lòng về Hoa Khiếu khi công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy mà gã vẫn có thể trấn tĩnh.
Điều tr.a sự việc của Để Luật Dương đã gặp trở ngại, lúc này không thích hợp để gây thêm những hành động lớn hơn. Điều bà muốn làm nhất lúc này chính là tổng kiểm tr.a và tìm kiếm số tiền bị tổn thất, để biết được hơn tám trăm vạn tiền bị rút lõi kia rốt cuộc đi đằng nào.
Vừa nghĩ tới việc này Hoa Cơ Vân liền nhịn không được mà xoa huyệt thái dương giúp cho đầu óc thả lỏng, giảm bớt cảm giác tức giận trong người. Không thể báo cảnh sát, điều đó chỉ khiến việc này nhanh chóng truyền ra, cổ phiếu chắc chắn sẽ trượt giá vô cùng thê thảm. Chỉ dựa vào kĩ thuật tìm người của thám tử (1) … E rằng tới ch.ết cũng chẳng tìm được.
Tám trăm vạn kia bà đã dùng tiền tư tạm bổ sung một khoản nhỏ, thế nên trong quá trình lưu thông sẽ không xuất hiện lỗ hổng, nhưng nếu xét về lâu dài, hoặc nói xét từ góc độ lợi ích cá nhân của bà, việc này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát.
Việc kia tới lúc này còn chưa báo cho Hoa Khiếu, Hoa Cơ Vân do dự một lát, cuối cùng vẫn bấm điện thoại. Bà cảm thấy có lẽ nên thương lượng với con trai một chút sẽ tốt hơn —– Dù sao, con trai bà cũng đã lớn rồi.
Lúc này, Hoa Khiếu đang lái xe tới phòng khám của Tô Dạ Kiều, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa phòng khám nhỏ không hề thu hút, ngay lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của các bác trai, bác gái đang truyền nước.
Tô Dạ Kiều đang tiêm cho một cô nhóc khóc nháo ầm ĩ, anh không ngừng dỗ dành cô bé, dùng đồ chơi và kẹo thu hút sự chú ý của bé, sau đó nhanh chóng dùng dây cao su buộc cổ tay nho nhỏ lại, dùng miếng bông nhúng cồn, xoa vào tĩnh mạch đã phồng lên, bộc lộ mạch máu trên làn da, sau đó đem đầu kim đã chuẩn bị tốt nhắm chính xác vào làn da non mịn kia, nhanh chóng, chuẩn xác tiêm vào.
Cô nhóc đang ngậm kẹo lại một lần nữa khóc òa lên, cha mẹ bé đứng bên cạnh xót con, ngay lập tức vươn tay, dỗ dành cô bé ngừng khóc nháo và giãy dụa. Sau khi Tô Dạ Kiều kiểm tr.a một chút thấy không có vấn đề gì mới dặn dò cha mẹ bé vài câu, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra ngoài đã thấy Hoa Khiếu đang đứng ở cửa phòng thuốc, chăm chú nhìn những loại thuốc muôn hình muôn vẻ xuyên qua tấm kính thủy tinh.
“ Hoa … Tiên sinh? ” Tô Dạ Kiều nghi hoặc gọi một tiếng, Hoa Khiếu nghiêng đầu qua, vẻ mặt rất … Khó hiểu nhìn Tô Dạ Kiều.
“ Tìm tôi có việc gì à? ” Tô Dạ Kiều nhanh chóng rửa tay trong chiếc bồn rửa giản dị, sau khi lau khô tay lại hỏi một lần nữa.
“ Có rảnh nói chuyện riêng với tôi không? ” Hoa Khiếu tựa như vô ý, liếc nhìn những bác trai, bác gái ở bên cạnh, họ có vẻ đều đang vểnh tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“ Có, lên lầu đi. ” Tô Dạ Kiều gật đầu, sau đó quay sang cười với các bác trai, bác gái đang vô cùng hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ, “ Nếu hết nước truyền thì nhớ gọi một tiếng, tôi sẽ qua. ”
Sau khi tiến vào phòng làm việc nhỏ của Tô Dạ Kiều, Hoa Khiếu cẩn thận khóa trái cửa lại, tiếp đó ngồi ở phía đối diện Tô Dạ Kiều, đợi Tô Dạ Kiều tạm cởi áo blu, treo lên trên giá áo.
“ Tìm tôi … Là để nói chuyện có liên quan tới Sở Ca đi. ” Tô Dạ Kiều cũng chẳng dài dòng, trực tiếp nói rõ mục đích tới của Hoa Khiếu.
“ Không sai. ” Hoa Khiếu hít sâu một hơi, “ Cám ơn cậu đã cứu Sở Ca vào lúc y nguy hiểm nhất, bằng không tôi thật không dám tưởng tượng … Y sẽ như thế nào. ”
“ Anh không cần cảm ơn tôi, đây là ý trời, cho nên … Không cần phải cảm ơn. ” Tô Dạ Kiều mỉm cười nói.
“ Chúng ta đều đã biết đứa trẻ có như thế nào … Thế nên tôi cũng có chuyện muốn nói thẳng, sau khi tôi thoát khỏi sự khống chế, tôi muốn đón y về nhà tôi, đương nhiên, còn có cả đứa trẻ. ” Hoa Khiếu suy nghĩ một chút, cảm thấy đây không phải là một cuộc làm ăn liền dứt khoát nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Tô Dạ Kiều yên lặng. Chút bất an lớn nhất anh vẫn luôn chôn giấu tận đáy lòng từ trước tới nay cuối cùng lại bị Hoa Khiếu đâm thủng. “ Việc này tôi không thể tự mình quyết định, nếu Sở Ca muốn quay về cùng anh, tôi sẽ không ngăn cản. ” Thật lâu sau, Tô Dạ Kiều mới khó khăn nói lên suy nghĩ của bản thân.
Nghe được câu trả lời giống như trốn tránh của Tô Dạ Kiều, Hoa Khiếu hoàn toàn không cảm thấy ngoài dự liệu, “ Thời gian cậu và Sở Ca ở cùng nhau có lẽ còn dài hơn thời gian chúng tôi bên nhau, y có lẽ sẽ không muốn chủ động rời đi, nhưng y có con của chúng tôi, tôi không thể để y ở ngoài như vậy. Vì để y trở về, tôi đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của mẹ. Trả giá của tôi dành cho y, tuyệt đối không ít hơn cậu. ”
“ Ý của anh là bảo tôi chủ động buộc Sở Ca rời đi. ” Tô Dạ Kiều cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Hoa Khiếu, sự không thoải mái trong lòng lại chẳng thể biểu hiện ra ngoài, anh chỉ đành cười khổ một tiếng, “ Hoa tiên sinh, anh làm như vậy phải chăng thực không hợp tình? ”
“ Tôi cũng biết đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn, nhưng thứ tôi có thể mang lại cho Sở Ca không chỉ có tình yêu, còn có cuộc sống thoải mái, con của tôi cũng sẽ được lớn lên trong một môi trường tốt đẹp. Thứ cho tôi nói thẳng, với tình hình thu nhập hiện nay của cậu e rằng chẳng thể nào cung cấp một môi trường sống tốt cho đứa trẻ. ” Hoa Khiếu quét mắt nhìn phòng làm việc có chút đơn sơ này.
Gã rất thực tế, Tô Dạ Kiều cười khổ.
Không phải là anh chưa từng nghĩ tới việc này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới phải tiễn Sở Ca đi, anh liền không dám nghĩ nữa —– Anh không dám tưởng tượng cuộc sống anh sẽ như thế nào nếu không có Sở Ca.
Nhưng anh không thể ích kỉ như thế, Hoa Khiếu nói không sai, anh không thể cho đứa trẻ một cuộc sống hoàn mỹ, anh không có nhiều tiền như vậy, anh cũng không có một công việc danh giá chân chính, thậm chí còn có một sự thật là đứa trẻ đó căn bản còn không phải con của anh.
Anh không có cách nào cự tuyệt lời đề nghị của Hoa Khiếu.
“ … Có thể đợi đứa trẻ sinh ra rồi mới tình tiếp … Hay không … ” Đây là sự trì hoãn duy nhất anh có thể làm được.
“ Đương nhiên, hiện tại kế hoạch của tôi còn chưa thực hiện hoàn toàn. Tôi muốn biết … Sản kì của Sở Ca để phối hợp với bước tiếp theo của kế hoạch. ” Hoa Khiếu cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười thắng lợi, Tô Dạ Kiều còn dễ đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của gã, gã căn bản còn chẳng cần phí võ mồm đã khuyên bảo thành công rồi.
“ Hiện tại y đã được hơn bảy tháng rồi, còn khoảng hơn một tháng nữa … Sẽ đến ngày sinh dự tính. Tôi không biết sản kì của nam giới có khác biệt gì so với nữ giới không, nhưng lần kiểm tr.a trước cho thấy đứa trẻ phát triển vô cùng tốt, có thể sẽ sinh trước thời hạn. ” Khi Tô Dạ Kiều nói còn hơn một tháng nữa rõ ràng có ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói tiếp.
“ Là … Bé trai? ” Hoa Khiếu vừa nghe nói về đứa trẻ đã cảm thấy một niềm vui không thể kìm nén được.
“ Đúng vậy, người của Tần gia sẽ không sinh bé gái, bọn họ sinh ra đều là bé trai. ” Tô Dạ Kiều cúi đầu, bất giác nghịch nghịch chiếc bút máy trên bàn.
“ Vô cùng cám ơn cậu, Tô tiên sinh, cho dù cậu nói tôi không cần cảm ơn cậu, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè. ” Hoa Khiếu chìa tay phải, tỏ ý hữu hảo.
Tô Dạ Kiều nhìn cánh tay phải đó chìa ra đó, thầm than một tiếng, cũng chìa cánh tay phải của mình ra, nhẹ bắt tay Hoa Khiếu một chút, “ Rất vinh hạnh … ”
“ Tôi không tiện tới thăm Sở Ca, vậy nên trước khi sinh tôi đều không thể tới được, hy vọng khi nào Sở Ca sinh cậu có thể gọi điện thông báo cho tôi, tôi ngay lập tức sẽ tới. ” Những lời sau gã không nói tiếp, gã tin rằng Tô Dạ Kiều có thể hiểu được.
Tô Dạ Kiều tất nhiên hiểu rõ ý ngầm chia tách đó, nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu.
“ Hy vọng sẽ không quấy rầy công việc của cậu, tôi đi trước, Tô tiên sinh. ” Hoa Khiếu đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, khi tay gã đặt lên tay nắm cửa, Tô Dạ Kiều ở phía sau gã chợt khẽ hỏi: “ Anh sẽ cho y hạnh phúc, đúng không? ”
“ Tôi thề, tôi sẽ. ” Hoa Khiếu khẽ cười nhưng Tô Dạ Kiều lại hoàn toàn không thấy, “ Tôi sẽ cho y hạnh phúc mà trước đây tôi không thể cho y. ”
Hoa Khiếu rời đi rồi.
Tô Dạ Kiều mới nằm bò lên bàn, chôn mặt thật sâu vào giữa hai cánh tay.
(1) Thám tử: nguyên văn là đây 征信社 t k hiểu từ này dịch sang tiếng việt có nghĩa là gì, đã tr.a trên baidu nhưng vẫn k rõ lắm nên đành dịch bừa theo ý hiểu của mình, nàng nào biết thì nhắc t nhé.