Chương 101: Trận đấu kinh khủng và cuộc hội ngộ bất ngờ
Gió mát nhè nhẹ thổi qua, một thiếu niên tuấn mỹ lúc này đang đứng trên thân một con chim ưng màu lam to lớn phất phơ trong gió. Đôi mối phớt đỏ lúc nào cũng ướt át của thiếu niên nhớ đến ngày hôm qua điên cuồng. Hắn nhớ ngày hôm qua mình sử dụng thuốc tân chế của chính bản thân sản xuất ra hôm qua thực sự là một ngày khó quên. Ngày hôm qua hắn đề Tiểu Y Tiên ra, trong lúc ân ái hắn lén đặt xuân dược trong miệng của mình sau đó hắn vừa dùng nhục bổng khinh bạc Tiểu Y Tiên vừa dùng miệng hôn lên miệng của nàng. Kết quả sau đó Tiểu Y Tiên hung hãn hoàn toàn thay đổi bị động trở thành chủ công. Nàng lật cả người hắn ra đất mà ngồi trên người hắn điên cuồng mà lên xuống.
Đến sáng ngày hôm sau cả thân thể của Tiểu Y Tiên ngủ mê mệt đến lúc này mới tỉnh. Sau đó thiếu nữ giận mắng hắn là vô lại, hỗn đản đủ các loại… Tiêu Sơn cười khổ bất đắc dĩ cùng với Lam Ưng trốn ra ngoài. Dù sao hắn cũng đã đến kim tinh sơ kỳ rồi. Hiển nhiên hoàn toàn có thể làm ra một loại pháp bảo phi hành loại sơ cấp. Hắn muốn luyện chế một dải lụa màu trắng làm pháp bảo phi hành cho Tiểu Y Tiên. Hy vọng dùng thứ này sẽ khiến cho nàng hết giận.
Loại pháp bảo phi hành này dùng một giải lụa màu trắng, muốn tạo nên pháp bảo phi hành như vậy có thể sử dụng lông cánh của một số loại phi cầm có lông màu trắng, một số loài thú có lông màu trắng quan trọng là chất liệu tốt. Ngoài ra có thể bắt thiên tằm ti lấy kén của nó xe thành sợi.
Tiêu Sơn ngước mắt nhìn về phía cây đại thụ to lớn màu xanh kia. Hắn lẩm bẩm nói: “Vẫn là tìm một con ma thú hệ thổ sau đó bắt nó đào hang hộ mình đi. Nếu mà mình tự đào thì đến năm nào tháng nào hả trời!?” Thiếu niên lắc lắc đầu sau đó bắt đầu chỉ hướng con Lam Ưng bay đi tìm một số khu vực có mấy loại ma thú như vậy.
Thiếu niên nhìn về phía một vườn hoa có một đám bướm đang ở phía dưới. Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng. Những con bướm này so với địa cầu to không biết bao nhiêu lần. Chúng có đầy đủ chủng loại, có loại bé chỉ bằng hai ngón tay, có loài thì cực kỳ to lớn. So sánh nó ít nhất phải to hơn gấp mười lần. Con to nhất hoàn toàn to bằng một cái bảng dạy học. Nó cũng thuộc vào loại nhất giai ma thú.
Đừng nhìn vẻ xinh đẹp của mấy con ma thú bươm bướm này. Chúng hoàn toàn là ma thú vô cùng mạnh mẽ. Độc phấn của chúng có tác dụng sát thương không hề nhẹ nhàng chút nào. Chúng tiết ra một số loại mùi cùng với phấn hoa có tác dụng gây mê man, ảo giác, thuốc ngủ liều mạnh, thuộc độc liều cao… Thường thường các độc sư hay săn mấy loại bướm này để điều chế ra loại độc dược có tính bị thương cao hơn.
Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của Lam Ưng. Lam Ưng nhẹ nhàng bay thấp xuống. Cái bóng của nó trải lên trên đó khiến cho mấy con ma thú họ bướm bắt đầu xôn xao. Thiếu niên ngay lập tức đạp mạnh từ chim ưng bay xuống phía dưới. Hắn nhẹ nhàng đáp chân xuống phía dưới đất.
Lần này Tiêu Sơn phải vô cùng cẩn thận bởi vì hắn đang tiến sâu vào ma thú sơn mạch. Mà có tư cách sinh tồn bên trong ma thú sơn mạch, cơ bản cấp bậc đều ở trên tam giai, lúc này cũng sơ bộ có linh trí, so với các loại ma thú chỉ biết hành động theo bản năng thì cực kì bất đồng. Đám ma thú bướm này tại sao chúng lại có thể tự do hoạt động ở đây đây? Bởi vì chúng là loài có độc thường thường các ma thú cũng không dùng chúng làm thức. Thứ hai sức sinh sản của chúng vô cùng lớn. Thứ ba chúng tạo ra môi trường cho ma thú sơn lâm. Các loài cây quả có thể phát triển được là đều nhờ lũ sâu bướm này.
Thấy có địch nhân xâm nhập lũ sâu bướm bắt đầu xúm xít về phía Tiêu Sơn phát động tấn công. Từ đuôi của một con yêu bướm bắt đầu thòi ra một thứ gì đó dài dài, mỗi loại đều có thòi ra một cái dài dài nhưng màu của chúng khác nhau mà thôi. Phía cái vòi dài dài bắt đầu có một lớp lông tơ bám dính lên trên đó, mấy thứ này phất phơ trong gió. Một mùi hương gay mũi từ bộ phận này của chúng phát tan ra khỏi không khí.
Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía mấy con bướm. Thiếu niên xoay người rời đi hắn không để ý đến mấy thứ này. Cảm nhận được con người này hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của lũ bướm. Ngay lập tức vài con bướm to bằng cái bảng thi nhau đuổi về phía Tiêu Sơn. Hai cánh của chúng vỗ ra, một luồng không khí kèm theo một đám phấn bắn về phía Tiêu Sơn.
Đám phấn này mang theo độc lực cực mạnh, Tiêu Sơn hít một hơi ngay sau đó hắn hắt xì ra một tiếng cực mạnh. Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó trong bàn tay của hắn xuất hiện một quả cầu lửa, quả cầu lửa bốc ra lửa rừng rực. Ngay sau đó đám bướm cảm nhận được uy hϊế͙p͙ của mấy thứ này thì run lên nhanh chóng lùi ra phía sau.
Thiếu niên hừ lạnh, hắn lắc lắc đầu sau đó tìm tòi xung quanh. Đám bướm chỉ dám bay vườn quanh hắn mà thôi. Đủ các loại bươm bướm nào là màu tím, nào là màu xanh, màu đen đỏ v.v… Tiêu Sơn cảm giác ở đấu khí đại lục này cũng khá là thú vị bởi vì loài bướm hoàn toàn có thể sống ở mùa đông không quá lạnh. Mấy thứ này có thể liên quan tới chúng có thể tu luyện đấu khí. Hơn nữa dù sao ở Gia Mã Đế quốc một số khu vực màu đông không có tuyết giống như khu vực mùa đông tại ma thú sơn lâm này chẳng hạn không có tuyết thế nên việc đám ma thú hoạt động quanh năm suốt tháng là chuyện rất bình thường. Chỉ riêng có mùa đông là chúng giảm khả năng đi một chút mà thôi.
Tiêu Sơn nhìn trời bắt đầu mưa phùn, hắn lắc lắc đầu ngẫm nghĩ lúc này đã chuyển ra mùa xuân rồi đâu còn là mua đông nữa chứ!?? Thiếu niên nhìn mấy cây đại thụ cùng với mấy cây hoa mọc khắp nơi. Thiếu niên cảm khan hắn bước vào một nơi giống như một trò chơi mà mấy tên thiết kế ra trò chơi tạo ra các loài cây cùng hoa cỏ mà chính họ cũng chưa bao giờ biết chúng là loại cây gì. Đơn giản giống như bạn nhìn vào màn hình máy tính sau đó hỏi: “Cái cây này là cây gì!?” Họ sẽ trả lời với bạn rằng: “Không biết!”
Áo lam thiếu niên phất phơ trong gió. Hắn dùng linh hồn lực quét xem xung quanh. Hắn dù sao chỉ cần không gặp qua ma thú cấp bốn thuộc loại phi hành trở nên, hắn tuyệt là an toàn. Hắn chỉ cần nhảy lên lưng của Lam Ưng chạy thoát thế là xong. Với linh hồn lực quét xem thiếu niên phát hiện trên mấy cây to có mấy loại sâu khá là lớn. Trong đó có nhiều con đã kết thành kén. Trong đó có một số loài kén vô cùng bên trắc có màu trắng khá bắt mắt.
Tiêu Sơn đạp chân bay về phía, trong ngón tay của hắn vẫn lưu trữ ngọn lửa hiển nhiên đám bướm đều không có làm gì. Một đám xâu non to bằng nắm tay đang ngọ quậy trên cành cây, nếu như nhân bước vào nơi này sẽ bị dọa ch.ết. Tiêu Sơn nhìn mấy con sâu đủ các màu đang phun phì phì âm thanh kỳ quặc từ miệng ra, hắn lắc lắc đầu tặc lưỡi, hắn cũng hơi ớn khi nhìn về cảnh này.
Thiếu niên đạp bước tiến về phía mấy chiếc kén màu trắng tinh treo lơ lửng trên cành cây. Hắn nhẹ nhàng dùng tay miết lên trên đó. Hắn phát hiện một số loại kén trắng vô cùng bền chắc hơn nữa chúng còn có độc dược ở trên đó. Thiếu niên tạm thời ngắt đi ngọn lửa, ngay lập tức đám bướm bay quanh điên cuồng tấn công về phía Tiêu Sơn. Nhưng Tiêu Sơn hoàn toàn bỏ qua đám này, hắn lấy ra một chiếc túi nhanh chóng thu thập đám kén to bằng cả nắm tay này vào trong một cái bọc. Hắn phân ra mỗi loại vào phân khu chỗ bọc khác nhau.
Sau khi thu đầy một lượng lớn các bọc, thiếu niên huýt sáo lớn một tiếng. Con Lam Ưng từ trên trời xà xuống. Thiếu niên ngay lập tức bật mạnh một cái, phía dưới đất xuất hiện một vết chân của hắn khá là sâu. Cả thân hình của hắn bắn mạnh lên trời ngay sau đó một con Lam Ưng bay vọt tới đón lấy thân thể của thiếu niên. Thiếu niên phá lên cười đưa ngón tay giữa về phía đám bướm đang loạn thành một đoàn ở phía dưới.
Thiếu niên hô lên một tiếng: “Quay về thôi Tiểu Lam!”
Con Lam Ưng khẽ kêu lên một tiếng: “Quác” Ngay sau đó nó xoay người nhanh chóng hướng về phía sơn cốc bay đi. Bất chợt một âm thanh làm cho Tiêu Sơn nhíu mày lại, ngay cả Lam Ưng cũng ngẩn ra.
Thiếu niên ngước nhìn về phía dưới thấy một con vượn to lớn đang hoan hô trầm thấp. Trong tay của hắn đang cầm lấy một nhân loài đôi mắt của Tiêu Sơn nheo lại nhìn về phía trước. Đó hẳn là một nữ nhân.
Trước đó…
Ở phía chân trời xa xôi, nơi mà hai màu xanh đỏ cơ hồ tràn ngập phân nửa bầu trời, ngay đến tầng tầng mây trắng cũng bị phủ lên lưỡng sắc quang mang.
Trên bầu trời là một người mặc áo bào phục sức cầm trong tay một thanh trường kiếm đang đánh với một con sư tử to lớn có cánh dơi. Ánh mắt đầu tiên quét về phía cự đại ma thú ở trên không trung, ma thú này hình thể khổng lồ có hơn bảy tám thước, toàn thân lại bao trùm một tầng kết tinh màu tím, ánh nắng chiếu rọi làm quang hoa bắn ra tứ phía, chút chói mắt.
Đầu của ma thú là một đầu sư tử sắc diện dữ tợn, nhãn đồng phát ra tử quang xen lẫn ánh huyết hồng kì dị, miệng rộng đầy răng nanh, trên đầu còn có một chiếc sừng xoắn màu hoả hồng với từng luồng tử sắc hoả diễm lượn lờ vây quanh. Trên thân sư tử khổng lồ mọc ra một đôi cánh màu tím, mỗi lần vỗ cánh, đoàn đoàn hỏa diễm màu tím nhạt phô thiên cái địa mà cuốn ra, bốn cái trảo tráng kiện đồng dạng cũng là được bao phủ bởi tử sắc tinh thể, mỗi một lần đạp hạ đều muốn làm không gian chấn động, lực lượng to lớn khó mà tưởng tượng được.
Trên bầu trời, nữ tử thân thể mềm mại đầy đặn được bảo phủ bởi một bộ tố y, trong tay cầm một chuôi kiếm bộ dáng kì dị lại phát ra thanh sắc quang mang, mái tóc búi cao hình phượng hoàng, dung nhan xinh đẹp động lòng người bình tĩnh điềm nhiên, cũng không bởi vì bản thân đang đối mặt với một ma thú hách hách nổi danh trên đại lục mà có nhiều biến hoá.
Sau lưng nữ nhân thần bí là một đôi cánh màu xanh có chút hư ảo, hẳn là dựa vào đấu khí bản thân ngưng tụ mà thành, đấu khí hóa cánh, cơ hồ chính là dấu hiệu của đấu vương cường giả. Trên bầu trời, nữ nhân thần bí nhạt mà đứng, khuôn mặt xinh đẹp điềm nhiên, lại lộ ra nét ung dung cùng cao quý mà tố y khó có thể che giấu.
Đây rõ ràng là một trận chiến giữa ma thú cấp sáu và loài người cấp bậc đấu hoàng.
“Muốn mượn tử linh tinh của sư vương để dùng!” Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tử tinh dực sư vương, nữ nhân thần bí đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh lạnh nhạt mà thanh thúy êm tai truyền ra như trân châu lạc ngọc.
“Tử linh tinh? Tử tinh dực sư bộ tộc của ta hai mươi năm mới có thể từ trên thân thể lột ra một khối nhỏ, há như ngươi nói muốn có là có?” Tử tinh dực sư vương trào phúng nói.
“Ta có thể dùng đồ vật mà người cần để trao đổi.” Nữ tựa hồ cũng có chút kiêng kị lục giai ma thú hung danh hách hách này, cho nên lời nói cũng không quá cường ngạnh.
“Trao đổi? Hắc, hảo a, vừa lúc ta gần đây bị vây ở giai đoạn hóa hình, chỉ cần ngươi có thể làm ra cho ta một khoả hóa hình đan, ta liền cho ngươi tử linh tinh, như thế nào?” Nghe vậy. Tử tinh dực sư vương nhất thời truyền ra tiếng cười to.
Ở đấu khí đại lục có một loại đan dược có tên là hóa hình đan thuộc cấp bảy đan dược. Cụ thể hóa hình đan chính là giúp ma thú biến thành hình người. Có người sẽ hỏi tại sao ma thú lại muốn biến thành hình người là do con người đẹp hơn ma thú sao? Cái này không phải vậy bởi vì ma thú không có khái niệm đẹp hay xấu như con người, bởi vì thẩm mỹ của chúng khác hẳn. Chúng có thân thể rất mạnh hơn nữa tuổi thọ của ma thú so với con người dài lâu hơn rất nhiều nhưng tại sao chúng lại muốn biến thành con người?
Cái này nằm ở kết cấu của con người. Mặc dù con người so với các loài khác có thân thể yếu hơn cùng với tuổi thọ ngắn hơn nhiều nhưng họ được trời cao ban cho một đặc quyền đó chính là khả năng học tập cực tốt. Mà một trong những thứ ma thú thích đó chính là tốc độ tu luyện khi biến thành hình người. Trong hình người chúng có tốc độ tu luyện ngang với con người, nếu xét mặt bằng trung thì con người có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong các loài vật. Chính vì vậy ma thú mới chọn hình người mà hướng tới.
Nghe được yêu cầu của tử tinh dực sư vương, nữ nhân thần bí lông mày đen liện nhíu lại, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, hóa hình đan này ta nghĩ dù trong Gia Mã đế quốc sợ rằng cũng không có mấy người có thể xuất ra, bất nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể dùng ba khối ngũ giai ma hạch cùng huyền bậc cao cấp công pháp và đấu kĩ thích hợp với ngươi để trao đổi.”
“Không có hứng thú, nếu không có hóa hình đan thì ngươi hãy cút khỏi ma thú sơn mạch đi.” Phe phẩy cái đầu khổng lồ, tử tinh dực sư vương miệng hơi khép lại, không chút do dự cự tuyệt điều kiện của nữ nhân thần bí.
Nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nữ nhân thần bí chậm rãi giơ trường kiếm kì dị, có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu đã như vậy, ta đây không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ ngươi giao ra!”
“Ha ha! Loài người thủy chung vẫn như thế này.” Nhìn thấy hành động của nữ nhân thần bí, tử tinh dực sư vương liền phát ra một tiếng cười lớn đến nỗi làm mặt đất chấn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi thu liễm, âm thanh lại từ từ lạnh dần: “Ta biết ngươi cũng là đấu hoàng cường giả, bất quá nếu thật muốn giao chiến, ngươi có thể còn sống ra khỏi ma thú sơn mạch hay không lại là một vấn đề khác.”
“Cái này cũng không cần sư vương quá lo.” Thản nhiên lên tiếng, nữ nhân thần bí bàn tay trắng nâng nhẹ, một đoàn thanh sắc long quyển theo bàn tay hiện lên, lúc mới đầu chỉ có lớn chừng hai thước, song chỉ sau một lát long quyển đã đón gió mà tăng vọt, nháy mắt đã biến thành một cái long quyển đến đã đón gió mà tăng vọt, nháy mắt đã biến thành một cái long quyển đến vài chục trượng.
Thanh sắc long quyển gào thét bạo xoáy, đại thụ không ngừng bị nhổ bật lên rồi bị gió mạnh mẽ phá tan, vụn gỗ bay đầy trời.
“Hừ, ma thú sơn mạch không phải là địa bàn của nhân loại, cũng không tới phiên ngươi dương oai!” Nhìn long quyển phong bạo càng thêm khổng lồ, tử tinh dực sư vương quát một tiếng, trong miệng vang lên một tiếng rít gào trầm thấp, ô ô vang vọng khắp sơn mạch.
Theo tiếng sư ngâm, tử tinh trên thân thể sư vương quang mang đại thịnh, tử sắc hoả diễm mãnh liệt trong nháy mắt từ thân thể bùng ra rồi lượn lờ bốc lên, cuối cùng hội tụ thành tử sắc hoả trụ thật lớn thẳng đến tận trời, nhiệt độ cao khủng khiếp, lan tràn ra khiến cho cây cối bắt đầu bốc cháy.
Trên bầu trời, long quyển phong khổng lồ sau khi nữ nhân thần bí phất tay liền mang theo tiếng gió rít cuồng bạo, điên cuồng cuốn hết tất cả mà hướng đến tử tinh dực sư vương.
Nơi gió lốc đi qua, rừng rậm phía dưới đều bị xé ra lộ cả đất vàng, không ít ma thú kinh hoảng nối đuôi từ đó chạy trốn. Hàng loạt cây rừng bị đánh đổ nát, lửa cháy khắp nơi.
“Hừ!” Nhìn gió lốc cuốn đến, Tử Tinh dực sư vương phát ra một tiếng gầm rống, hai cánh rung lên, tử sắc hoả trụ rộng hai ba trượng phía trên đỉnh đầu tách ra rồi hướng gió lốc mà đánh tới.
Hai vật khổng lồ như tia chớp va chạm tại không trung, khoảnh khắc chạm vào nhau, không gian cơ hồ lâm vào tĩnh lặng.
“Oanh!” Một tiếng như sấm rền đột ngột nổ vang trên bầu trời.
Gió lốc cùng hỏa trụ hung mãnh va chạm, điên cuồng phóng thích năng lượng kinh khủng vào nhau, tại nơi giao tiếp không gian phảng phất đã hơi ba động.
“Thình thịch!” Gió lốc cùng hỏa trụ giằng co thêm vài phút, rốt cuộc thì bởi vì năng lượng cạn kiệt mà tạo ra một tiếng nổ vang vọng cả sơn mạch rồi tan biến.
Lúc gió lốc và hoả trụ tiêu tán, nữ nhân thần bí đang đứng yên trên không trung rốt cuộc cũng có động tác, chỉ thấy sau lưng hai cánh rung lên, thân thể giống như một tia thiểm điện, nháy mắt xuyên quai năng lượng hỗn loạn rồi xuất phía sau Tử Tinh dực sư vương, trường kiếm kì dị trong tay đâm ra thật nhanh, trên mũi kiếm hình thành nên một phong nhận xoáy tròn với tốc độ cực cao, bề ngoài giống như một lưỡi đao tròn xanh biếc.
“Đinh đinh...” Trường kiếm mang theo phong nhận bổ vào thân thể tử tinh dực sư vương, giữa không trung liên tiếp vang lên những tiếng thanh thuý, song dù trường kiếm có đâm thật nhanh cũng chỉ lưu lại trên tinh thể đạo đạo bạch ngân, hơn nữa bạch ngân cũng chỉ hiện lên một lúc ngắn ngủi rồi tiêu tán.
Không thèm để ý công kích của đối phương, tử tinh dực sư vương dùng đầu chặn lại, tiêm giác trên đầu bắn ra một đạo tử sắc hoả diễm dài đến nửa thước.
Sức nóng của tử sắc hoả diễm làm cho nữ nhân thần bí lông mày đen cau lại, bàn tay trắng nõn bên người kết thành một cái thủ ấn quái dị: “Phong thôi thế!”
Theo tiếng nói nhẹ nhang thanh thuý, một phong quyển cuồng bạo chợt xuất hiện trước người, gào thét ngăn cản cự đại tử sắc hoả diễm.
Nhìn thấy tử hỏa công kích không có hiệu quả, tử tinh dực sư vương nhã đồng tử quang đại thịnh, chưởng trảo cực lớn hướng nữ nhân thần bí bổ xuống tạo nên một cỗ tử mang cực kì diễm lệ, không khí nơi chưởng trảo đi qua dễ dàng bị xé rách, một tiếng rít bén nhọn chói tai vang vọng khắp trời.
Nhìn thế công của tử tinh dực sư vương, nữ nhân thần bí gương mặt có chút ngưng trọng, hai cánh sau lưng vỗ nhẹ, một đạo phong thuẫn cực lớn chừng hai ba thước đột ngột ngưng hiện trước mặt.
“Ca...” Cự chưởng oanh kích lên thanh sắc phong thuẫn, tử quang đại thịnh, âm thanh răng rắc thanh thuý vang lên liền đem phong thuẫn đập vụn thành từng mảnh bay khắp trời, theo gió mà tiêu tán. Thân thể tử tinh dực sư vương công kích cư nhiên lại cường hành như thế.
Kích phá được phòng ngự của đối phương, tử tinh dực sư vương trong miệng vang lên một trận rít gào, thân thể khổng lồ có chút vặn vẹo, tốc độ công kích cuồng bạo làm người ta sợ hãi cùng với hình thể khổng lồ này quả thật không hợp chút nào.
Quay mắt thấy tử tinh dực sư vương công kích truy theo không bỏ, nữ nhân thần bí cũng chỉ chọn cách né tránh, dù sao cùng quái vật có thân thể dị thường kia cận thân va chạm cũng không phải là một hành động thông minh.
Trên bầu trời, tử tinh dực sư vương thân thể không ngừng lao tới, mà nữ nhân thần bí nọ cũng không ngừng thối lui, mặc dù nhìn thì rơi xuống hạ phong, nhưng thực chất vẫn chưa bị thương tổn.
Bởi vì trên bầu trời một người một thú tạo giao chiến tạo thành động tĩnh quá lớn, rất nhiều ma thú bị quấy nhiễu thức dậy từ giấc ngủ sâu, kết quả là dãy núi vốn vắng vẻ bây giờ vang lên vô vàn tiếng thú rống kì dị.
Trong thế giới ma thú, chế độ cấp bậc cực kì sâm nghiêm, giống như lúc này xuất hiện, ma thú bậc thấp đều phi thường tự giác cúp đuôi mà lui ra ngoài vòng chiến, ma thú có thể có tư cách lại gần xem trận chiến chỉ có đầu mà thôi. Ở đây cũng chỉ có ba đầu ma thú hình thể khổng lồ ngạo thị đứng sừng sững tại ba chỗ trên đỉnh núi. Mà ba con có hình thể không lồ quan sát hiển nhiên là ba con ma thú cấp năm tương đương với đấu vương của loài người.
Song mặc dù ma thú xuất hiện đông đảo, cũng không có một đầu tiến lên hỗ trợ tử tinh dực sư vương, bởi vì chúng nó phi thường minh bạch, là vương giả đông bộ sơn mạch, ai lựa chọn hỗ trợ chính là đã vũ nhục sự tôn nghiêm của vương giả này.
Trận chiến trên bầu trời từ trưa vẫn duy trì liên tục cho đến lúc hoàng hôn.
Nhìn mặt trời đã khuất đi gần nửa, tử tinh dực sư vương vẫn không biết mệt đang truy kích nữ nhân thần bí lại đột ngột đình chỉ, nhãn đồng màu đỏ lẫn ánh tử quang mang theo sự uy nghiêm và không kiên nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân cao quý trên không trung.
“Nhân loại nữ nhân, ngươi đang thách thức tính kiên nhẫn không nhiều lắm của ta!” Tử tinh dực sư vương thấp giọng rít gào, âm thanh chấn nhiếp cả núi rừng.
“Chỉ cần sư vương đem tử linh thạch trao đổi cùng ta, ngày sau ta tuyệt không trở lại gây phiền nhiễu.” Bị gắt gao đuổi giết đến hơn nửa ngày, nữ nhân thần bí vẫn bảo trì được vẻ ung dung cao quí, một thanh sắc quyển phong như ẩn như hiện bên người, nhẹ giọng nói.
“Không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách ta !” Một tiếng sư ngâm mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng phát ra, tử quang trên thân thể tử tinh dực sư vương ngày càng thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh trời chiều nơi chân trời.
Nhìn trên bầu trời tử tinh dực sư vương thân thể phát ra tử quang mãnh liệt, phía dưới ma thú vây xem đều đột nhiên hoảng sợ thối lui, mà ngay cả ba đầu ngũ giai không lồ kia cũng không ngoại lệ.
Dị trạng trên thân thể tử tinh dực sư vương cũng đồng dạng bị nữ nhân thần bí phát hiện, cảm thụ được năng lượng thiên địa xung quanh đột nhiên lưu động quái dị, mặt nàng cũng dần dần ngưng trọng, mấy trượng xung quanh cuồng phong bắt đầu nổi lên gào thét.
Tử sắc quang hoa bao phủ cả một phiến thiên địa, trải qua một hồi đột nhiên co rút nhanh, chỉ trong nháy mắt tử hoa đầy trời đều bị áp súc thành tử sắc quang trụ cõ gần nửa thước.
“Tử tinh phong ấn!” Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của tử tinh dực sư vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch.
Nháy mắt lúc thâm tử sắc quang trụ xuất hiện, nữ nhân thần bí sắc mặt hơi đổi, cũng tại lúc đó đấu khí vận chuyển, đem cường hoành đấu kĩ trong tay xuất ra.
“Liệt phong toàn vũ!”
Theo tiếng quát nhẹ nữ nhân thần bí, này không gian trước người liền hơi ba động, vô số phong nhận to đến vài chục trượng thoáng hiện trong không trung rồi xoắn lại với nhau như một trụ đao nhận, xoáy tròn với tốc độ cực cao tạo thành hình phễu mà bạo xuất.
“Oanh long!” Nơi tử sắc quang trụ cũng phong quyển đao nhận đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
“Oanh long!” Nơi tử sắc quang trụ cũng phong quyển đao nhận đi qua, không gian hơi vặn vẹo, ngay lập tức với một thanh thế kinh khủng như thiên thạch đụng vào nhau mà nặng nề va chạm.
Sau khi phá huỷ phong quyển đao nhận, tử sắc quang trụ dễ dàng liên tiếp kích xuyên qua mấy chục trọng phong thuẫn bố trí trước người nữ nhân thần bí, cuối cùng chiếu vào bên trong thân thể nàng.
Tử sắc quang trụ vừa mới đắc thủ, tử tinh dực sư vương thân thể khổng lồ ngay lập tức hiện đến trước người nữ nhân thần bí, trên chưởng trảo thật lớn, năm chiếc móng màu tím sắc bén bật ra, hung ác vạch lên ngực của nàng.
“Phong chi cực, vẫn sát!”
Ngay lúc cự chưởng sắp xé rách thân thể, trường kiếm kì dị trong tay nữ nhân thần bí đột nhiên rung lên, một đạo quang tuyến thâm thuý chỉ nhỏ bằng ngón tay cái trong nháy mắt bắn ra.
Quang tuyến vừa mới xuất hiện, không gian liền như run lên vài cái.
“Ca!” Quang tuyến bắn đến đầu của tử tinh dực sư vương, bất quá lại bị nó phát hiện mà cúi xuống, vì vậy quang tuyến chỉ có thể bắn trúng tiêm giác trên đỉnh đầu, ngay lập tức, bộ phận kiên ngạnh nhất trên cơ thể của nó cứ như vậy mà bị cắt làm đôi.
Tiêm giác bị cắt đứt làm cho tử tinh dực sư vương đau đớn kịch liệt, gầm lên một tiếng cuồng bạo, chưởng trảo mang theo kình khí hỗn loạn vô cùng hung hãn, nặng nề bổ lên bộ ngực của nữ nhân thần bí.
Một trận tiếng kim loại chói tai vang lên, nữ nhân thần bí chịu phải một đòn nghiêm trọng miệng liền hộc ra máu tươi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, thân hình đột nhiên xoay chuyển, hai cánh rung lên, thân thể liên tiếp loé lên quỷ dị, ngay lập tức nàng biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn nữ nhân đã bị thương còn có thể thi triển tốc độ khủng khiếp như thế, tử tinh dực sư vương bởi vì tiêm giác bị gãy mà thực lực hao tổn, ngước đầu phát ra một tiếng gầm cuồng bạo.
Dưới tiếng gầm rống ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, sơn mạch không ngừng chấn động như có động đất, một vài đỉnh núi cao vút liền bị vỡ nát.
“Lục xoát cho ta, nhất định phải tìm bắt nữ nhân kia về cho ta!”
Chiếc đầu khổng lồ nhìn sơn mạch phía dưới, tử tinh dực sư vương trừng đôi mắt đỏ ngầu, tiếng rít gào dữ tợn ẩn chứa sát ý làm cho ma thú khắp núi vội vàng điên cuồng tản đi.…
Thiếu niên với áo bào màu lam nhìn thấy con vượn đang thích thú xé rách quần áo nữ tử kia trong tay. Nử tử kia khá là xinh đẹp, làn da trắng nõn như thu thủy, tóc có chút rổi bời nhưng Tiêu Sơn vân nhận ra đó chính là cực phẩm mỹ nữ mà con vật đang sẽ quần áo của nàng chính là Hợp Viên một loại tam giai ma thú vô cùng háo sắc. Nó đặc biệt với nữ nhân loài người cực kỳ hứng thú. Tất cả đám dung binh nhìn thấy loài này đều muốn giết ch.ết. Bởi vì loài này cực kỳ ɖâʍ đãng, nó cực kỳ thèm khát trong việc giao hoan. Ngay cả con người cùng động vật nó có thể ân ái nó cũng không ngần ngại.
Tiêu Sơn chỉ ngay phía dưới đó nói: “C,mẹ mày, đen cho mày hôm nay gặp lão tử. Lão tử còn chưa được làm ɖâʍ tặc một lần mà mày đã muốn vượt mặt lão tử à! Xui cho mày hôm này gặp lão tử rồi!” Tiêu Sơn hết sức vô sỉ gào lớn. Con chim ưng bay xuống phía dưới.
Con vượn cảm giác được có âm thanh gào lớn mang theo cực độ tức giận, nó ngước đầu lên phía trên thì thấy một con chim ưng màu lam đang bay liệng xuống thấp hướng về phía nó. Ngay sau đó trên đỉnh đầu nó một hình dáng nhỏ bé từ trên lưng còn chim ưng bay thẳng xuống phía dưới.
Rầm!
Một âm thanh trầm thấp vang lên. Một thiếu niên rơi mạnh xuống phía dưới đất. Con vượn gào lớn một tiếng nhìn về phía trước. Nó muốn uy hϊế͙p͙ kẻ mới tới này trong khi dành còn mồi với nó. Bụi tan đi một thiếu niên ngạo nghễ đứng đó.