Chương này có nội dung ảnh, không thể nghe. Các bạn vui lòng đọc nhé Động tỉnh phía bên kia khiến mọi người chú ý tới, họ quay đầu nhìn lại. Lúc này, ở nơi đó đã có không ít người tụ tập.
- Nói đi, súp nóng như này đổ vào người ông mày, giờ phải giải quyết thế nào đây? - Một giọng nói vang lên rất lớn.
- Thực xin lỗi vị đại ca này.
Chủ quán sớm nghe được động tĩnh bên này, tiền lại gần liên tục khom lưng, cười nói xin lỗi, sau đó nói với cô gái kia:
- Thi Thi, còn không mau xin lỗi vị đại ca này.
- Cha, con không cần xin lỗi, là hắn ta cố tình chạm vào tay con, con mới không giữ được chén đĩa. - Cô gái kia vẫn quật cường nói.
- Con bà nó, vậy theo lời mày là ông đây tự làm tự chịu?
Cô gái kia vừa dứt lời, đối phương đã vỗ mạnh xuống bàn, “chát” một tiếng, giọng nói ầm ầm vang lên.
- Con còn nhỏ, hiểu gì mà nói! - Chủ quán mắng cô gái kia một câu, sau đó vội vàng thấp giọng bồi tội.
- Vị đại ca này, con gái tôi còn đang đi học, không hiểu chuyện đời, anh đừng để ý.
Không bằng như này, bữa cơm hôm nay coi như tôi mời khách.
- Cái gì, bữa cơm này coi như ông mời khách? Con bà nó nữa chứ, đây là ý gì vậy? Anh em bọn tao ăn uống mà còn muốn đòi tiền hay sao? Quán của ông còn muốn mở cửa buôn bán nữa hay không?
Ở một góc bàn, một thanh niên tóc dài che khuất nửa bên mặt, trên mặt còn một vết sẹo đột nhiên ném chén rượu trong tay xuống đất.
Người trẻ tuổi kia chính là Đao ca Phùng Tiểu Đào từng chịu thiệt thòi trước Trương Vệ Đông ở khu giải trí Chí Tôn.
om - Thầy! Chúng ta giúp họ chứ? Vừa rồi em thấy rất rõ, là tên kia cố ý thò tay sờ mông cô gái kia, cô gái đó muốn tránh khỏi, do vậy mới vô tình làm đổ súp lên người hắn ta.
Khuôn mặt Triệu Tinh Nguyên đầy vẻ tức giận nói với Trương Vệ Đông. Chỉ có điều Trương Vệ Đông không hành động, hắn cũng không dám! Ngã một lần khôn hơn một phần, có đôi khi không phải là do con người thiếu tinh thần chính nghĩa, mà xã hội này nhiều lúc khiến người ta không nhìn thấu. Giống như chuyện xảy ra ở khách sạn khi trước, rõ ràng bọn họ chiếm lý, nhưng kết quả thì như nào?
Thấy Triệu Tinh Nguyên nói vậy, đám người Tùy Lệ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trương Vệ Đông.
Ngay từ đầu Trương Vệ Đông cho rằng chỉ là cô gái kia không cẩn thận đổ súp vào người khách hàng, cho nên cũng không định xen vào. Dù sao cũng là do cô gái đó không cẩn thận trước, chả trách được đối phương tức giận. Nhưng sau khi nghe xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhìn sang lại thấy người quen”, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
- Đi tới xem! – Trương Vệ Đông rốt cục đứng lên nói.
Thấy Trương Vệ Đông đứng dậy, đám người Tùy Lệ lập tức hoan hô, sau đó vẻ mặt hung phấn tự hào theo gần Trương Vệ Đông đi tới bàn ăn kia.
- Đao ca cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể từ từ nói. - Chủ quán hiển nhiên biết Phùng Tiểu Đao, vội vàng cười nói.
- Đao caº Mấy người Triệu Nguyên Tinh nghe vậy thấp giọng hô, thân thể cũng không khỏi run lên, bước chân vô thức cũng chậm lại.
- Mấy người cũng quen anh ta sao?
Trương Vệ Đông cũng không ngờ tên Đao ca này cũng có chút danh tiếng, thậm chí ngay cả mấy người Triệu Nguyên Tinh cũng từng nghe nói qua, hơn nữa trong lòng còn sợ hãi hắn.
- Không quen, nhưng từng nghe các bạn nói qua. Hắn ta là lão đại bang Tiểu Đao, nghe nói có má chục tên tiểu đệ, mỗi người tay cầm một thanh tiểu đao, ra tay mười phần hung ác, nghe nói không ít người trong trường chịu thiệt trong tay họ, nghe nói còn thu phí bảo kê ở vùng chung quanh đây. - Triệu Nguyên Tinh thấp giọng nói.
Trương Vệ Đông nghe nói xong mới hiểu được, không phải tên Đao ca này trâu chó mức nào, bọn chúng chỉ là vài tên lưu manh nhãi nhép, chỉ biết chèn ép đám học sinh, sinh viên, khiến họ cảm thấy chúng hung ác, hoặc là chèn ép những quán nhỏ không có hậu trường như này.
Chính vì thế, thanh danh của chúng như sấm nổ bên tai những sinh viên này. Ngược lại lão đại như Đỗ Uy lại không nổi danh như Đao ca, bởi vì hắn khinh thường làm gì mấy tên sinh viên quèn, càng không tự hạ thấp thân phận làm lưu manh trên đường như này.
- Từ từ nói? Vậy còn phải phụ thuộc vào ông chủ Hoặc có tự giác hay không nha? - Giọng Đao ca lạnh lùng nói.
Ông chủ Hoắc nghe vậy mới biết mấy người Đao ca tới đây là vì gì, lập tức mặt như đưa đám, nói:
- Đao ca, tôi vừa khai trương quán chưa bao lâu, anh xem...
- Xem xem cái con mẹ nhà ông! Có phải không hiểu Đao ca đang nói gì sao?
Một tên lưu manh đầu nhuộm đủ màu ngồi cạnh bên Đao ca lập tức vỗ bàn đứng lên.
- Tôi vẫn chưa hiểu, nếu không phiền mời ca nói cho rõ chút.
Đúng lúc đó một giọng nói lạnh như bang vang lên sau lưng đám người đó.
33. ha.com - Phắc du, ai đấy? Có phải là mày chán sống rồi không?!
Tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia thấy có người dám lên tiếng nói vậy, lập tức vỗ bàn lớn tiếng quát, ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Vệ Đông.
Đeo kính đen, nhã nhặn thanh tú! Vừa nhìn thấy tên côn đồ kia lập tức sự chân tay run rẩy.
Tuy việc đó đã qua đi 20 ngày rồi, nhưng nhớ tới ngày đó thiếu chút nữa mất đi một tay, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hiện giờ, lại thấy khuôn mặt này, khuôn mặt nhã nhặn, trắng nõn như trước, nhưng trong mắt hắn chẳng khác nào ác ma giáng thế.
- Đông... Đông... Đông ca!
Hai chân run rẩy, tên lưu manh kia lắp bắp nói.
Phùng Tiểu Tao lúc đầu còn ra dáng lão đại, đặt một chân lên ghế, bộ dạng khinh thường quay đầu nhìn Trương Vệ Đông. Chỉ là khi nghe được tên đàn em đứng cạnh hồ Đông ca, mới vội vàng quay đầu lại.
Lập tức hai chân hắn nhũn ra, sau đó dùng vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc nhìn Trương Vệ Đông.
- Đông... Đông ca, anh khỏe chứ?!
Phùng Tiểu Đao cẩn thận nói, trong lòng run bần bật. Lời nói của Thiết thi Đỗ Uy hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, mỗi lần nhớ tới hắn đều sợ hãi vô cùng.
Đám người Lý Trung vốn tưởng lần này sẽ bị ăn đòn, thậm chí còn sợ Tiểu Đao bang thế lớn, ngày sau dây dưa không thôi, phiền toái không ngừng. Nhưng họ nào ngờ Trương Vệ Đông vừa mới hiện thân, Đao ca tung hoành ngang dọc ở đường Đông Tân lại sợ như chuột gặp mèo, lập tức mỗi người đều trợn mắt há mồm, tròng mắt thiếu chút nữa rời xuống.
Chẳng lẽ lão sư là trùm xã hội đen, vậy chẳng phải là bá đạo cả hai giới hắc bạch, -quá trâu cmnd!
Thiếu nữ gọi là Thi Thi dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông. Với tuổi tác, kinh nghiệm sống của cô thực không cách nào tưởng tượng ra vì sao một thanh niên nhã nhặn, đẹp trai như Trương Vệ Đông lại có thể khiến đám người xã hội đen này sợ đái ra máu.
- Tôi nào tốt được, vừa rồi còn có người bảo tôi chán sống.
Trương Vệ Đông vẻ ngoài cười cười nhưng giọng nói nào có ý cười cợt. Đối với đám cặn bã này hắn ghét vô cùng. Chỉ có điều hắn biết xã hội này chính là như vậy. Bạch có phương pháp sinh tồn của Bạch, Hắc của cách sinh tồn của Hắc, dân chúng phải có cách sinh tồn của riêng mình. Hắn cũng không muốn cả ngày đi làm anh hùng hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Hắn không vĩ đại như vậy, càng không có thời gian. Đương nhiên điểm mấu chốt chính là pháp luật không cho hắn ỷ vào siêu năng lực mà “làm xăng làm bậy”! Nhưng nếu đã gặp, Trương Vệ Đông không thể cứ phất tay cho bọn chúng xéo đi.
- Đông ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi!
nói vậy thiếu chút nữa Tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia thấy Trương đái ra quần, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.
Chỉ có điều ánh mắt Trương Vệ Đông không thèm liếc nhìn .
lạnh lùng nhìn Phùng Tiểu Đạo.
thân thiết nhưng lúc này sắc hơn đao Ánh mắt Trương Vệ Đông thường ngày nhìn kiếm, trong mắt mang theo áp lực tinh trong giang hồ, nhưng dưới ánh mắt của ảo giác sống ch.ết của mình phụ t Đông, toàn thân phát lạnh, trong đầu có của đối phương.
găne.targaauyertcom Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán rơi xuống, trong lòng như bị đá lớn đè, khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
thienthucac.com - Ngàn cuốn sách mở ra ngàn câu chuyện Chuone niej hỏia đưćeg
Truyện liên quan
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Hắc Tiểu Ma890 chươngTạm ngưng
14.4 k lượt xem
Động tỉnh phía bên kia khiến mọi người chú ý tới, họ quay đầu nhìn lại. Lúc này, ở nơi đó đã có không ít người tụ tập.">
- Nói đi, súp nóng như này đổ vào người ông mày, giờ phải giải quyết thế nào đây? - Một giọng nói vang lên rất lớn.
- Thực xin lỗi vị đại ca này.
Chủ quán sớm nghe được động tĩnh bên này, tiền lại gần liên tục khom lưng, cười nói xin lỗi, sau đó nói với cô gái kia:
- Thi Thi, còn không mau xin lỗi vị đại ca này.
- Cha, con không cần xin lỗi, là hắn ta cố tình chạm vào tay con, con mới không giữ được chén đĩa. - Cô gái kia vẫn quật cường nói.
- Con bà nó, vậy theo lời mày là ông đây tự làm tự chịu?
Cô gái kia vừa dứt lời, đối phương đã vỗ mạnh xuống bàn, “chát” một tiếng, giọng nói ầm ầm vang lên.
- Con còn nhỏ, hiểu gì mà nói! - Chủ quán mắng cô gái kia một câu, sau đó vội vàng thấp giọng bồi tội.
- Vị đại ca này, con gái tôi còn đang đi học, không hiểu chuyện đời, anh đừng để ý.
Không bằng như này, bữa cơm hôm nay coi như tôi mời khách.
- Cái gì, bữa cơm này coi như ông mời khách? Con bà nó nữa chứ, đây là ý gì vậy? Anh em bọn tao ăn uống mà còn muốn đòi tiền hay sao? Quán của ông còn muốn mở cửa buôn bán nữa hay không?
Ở một góc bàn, một thanh niên tóc dài che khuất nửa bên mặt, trên mặt còn một vết sẹo đột nhiên ném chén rượu trong tay xuống đất.
Người trẻ tuổi kia chính là Đao ca Phùng Tiểu Đào từng chịu thiệt thòi trước Trương Vệ Đông ở khu giải trí Chí Tôn.
om - Thầy! Chúng ta giúp họ chứ? Vừa rồi em thấy rất rõ, là tên kia cố ý thò tay sờ mông cô gái kia, cô gái đó muốn tránh khỏi, do vậy mới vô tình làm đổ súp lên người hắn ta.
Khuôn mặt Triệu Tinh Nguyên đầy vẻ tức giận nói với Trương Vệ Đông. Chỉ có điều Trương Vệ Đông không hành động, hắn cũng không dám! Ngã một lần khôn hơn một phần, có đôi khi không phải là do con người thiếu tinh thần chính nghĩa, mà xã hội này nhiều lúc khiến người ta không nhìn thấu. Giống như chuyện xảy ra ở khách sạn khi trước, rõ ràng bọn họ chiếm lý, nhưng kết quả thì như nào?
Thấy Triệu Tinh Nguyên nói vậy, đám người Tùy Lệ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trương Vệ Đông.
Ngay từ đầu Trương Vệ Đông cho rằng chỉ là cô gái kia không cẩn thận đổ súp vào người khách hàng, cho nên cũng không định xen vào. Dù sao cũng là do cô gái đó không cẩn thận trước, chả trách được đối phương tức giận. Nhưng sau khi nghe xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhìn sang lại thấy người quen”, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
- Đi tới xem! – Trương Vệ Đông rốt cục đứng lên nói.
Thấy Trương Vệ Đông đứng dậy, đám người Tùy Lệ lập tức hoan hô, sau đó vẻ mặt hung phấn tự hào theo gần Trương Vệ Đông đi tới bàn ăn kia.
- Đao ca cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng có thể từ từ nói. - Chủ quán hiển nhiên biết Phùng Tiểu Đao, vội vàng cười nói.
- Đao caº Mấy người Triệu Nguyên Tinh nghe vậy thấp giọng hô, thân thể cũng không khỏi run lên, bước chân vô thức cũng chậm lại.
- Mấy người cũng quen anh ta sao?
Trương Vệ Đông cũng không ngờ tên Đao ca này cũng có chút danh tiếng, thậm chí ngay cả mấy người Triệu Nguyên Tinh cũng từng nghe nói qua, hơn nữa trong lòng còn sợ hãi hắn.
- Không quen, nhưng từng nghe các bạn nói qua. Hắn ta là lão đại bang Tiểu Đao, nghe nói có má chục tên tiểu đệ, mỗi người tay cầm một thanh tiểu đao, ra tay mười phần hung ác, nghe nói không ít người trong trường chịu thiệt trong tay họ, nghe nói còn thu phí bảo kê ở vùng chung quanh đây. - Triệu Nguyên Tinh thấp giọng nói.
Trương Vệ Đông nghe nói xong mới hiểu được, không phải tên Đao ca này trâu chó mức nào, bọn chúng chỉ là vài tên lưu manh nhãi nhép, chỉ biết chèn ép đám học sinh, sinh viên, khiến họ cảm thấy chúng hung ác, hoặc là chèn ép những quán nhỏ không có hậu trường như này.
Chính vì thế, thanh danh của chúng như sấm nổ bên tai những sinh viên này. Ngược lại lão đại như Đỗ Uy lại không nổi danh như Đao ca, bởi vì hắn khinh thường làm gì mấy tên sinh viên quèn, càng không tự hạ thấp thân phận làm lưu manh trên đường như này.
- Từ từ nói? Vậy còn phải phụ thuộc vào ông chủ Hoặc có tự giác hay không nha? - Giọng Đao ca lạnh lùng nói.
Ông chủ Hoắc nghe vậy mới biết mấy người Đao ca tới đây là vì gì, lập tức mặt như đưa đám, nói:
- Đao ca, tôi vừa khai trương quán chưa bao lâu, anh xem...
- Xem xem cái con mẹ nhà ông! Có phải không hiểu Đao ca đang nói gì sao?
Một tên lưu manh đầu nhuộm đủ màu ngồi cạnh bên Đao ca lập tức vỗ bàn đứng lên.
- Tôi vẫn chưa hiểu, nếu không phiền mời ca nói cho rõ chút.
Đúng lúc đó một giọng nói lạnh như bang vang lên sau lưng đám người đó.
33. ha.com - Phắc du, ai đấy? Có phải là mày chán sống rồi không?!
Tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia thấy có người dám lên tiếng nói vậy, lập tức vỗ bàn lớn tiếng quát, ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Vệ Đông.
Đeo kính đen, nhã nhặn thanh tú! Vừa nhìn thấy tên côn đồ kia lập tức sự chân tay run rẩy.
Tuy việc đó đã qua đi 20 ngày rồi, nhưng nhớ tới ngày đó thiếu chút nữa mất đi một tay, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hiện giờ, lại thấy khuôn mặt này, khuôn mặt nhã nhặn, trắng nõn như trước, nhưng trong mắt hắn chẳng khác nào ác ma giáng thế.
- Đông... Đông... Đông ca!
Hai chân run rẩy, tên lưu manh kia lắp bắp nói.
Phùng Tiểu Tao lúc đầu còn ra dáng lão đại, đặt một chân lên ghế, bộ dạng khinh thường quay đầu nhìn Trương Vệ Đông. Chỉ là khi nghe được tên đàn em đứng cạnh hồ Đông ca, mới vội vàng quay đầu lại.
Lập tức hai chân hắn nhũn ra, sau đó dùng vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc nhìn Trương Vệ Đông.
- Đông... Đông ca, anh khỏe chứ?!
Phùng Tiểu Đao cẩn thận nói, trong lòng run bần bật. Lời nói của Thiết thi Đỗ Uy hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, mỗi lần nhớ tới hắn đều sợ hãi vô cùng.
Đám người Lý Trung vốn tưởng lần này sẽ bị ăn đòn, thậm chí còn sợ Tiểu Đao bang thế lớn, ngày sau dây dưa không thôi, phiền toái không ngừng. Nhưng họ nào ngờ Trương Vệ Đông vừa mới hiện thân, Đao ca tung hoành ngang dọc ở đường Đông Tân lại sợ như chuột gặp mèo, lập tức mỗi người đều trợn mắt há mồm, tròng mắt thiếu chút nữa rời xuống.
Chẳng lẽ lão sư là trùm xã hội đen, vậy chẳng phải là bá đạo cả hai giới hắc bạch, -quá trâu cmnd!
Thiếu nữ gọi là Thi Thi dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông. Với tuổi tác, kinh nghiệm sống của cô thực không cách nào tưởng tượng ra vì sao một thanh niên nhã nhặn, đẹp trai như Trương Vệ Đông lại có thể khiến đám người xã hội đen này sợ đái ra máu.
- Tôi nào tốt được, vừa rồi còn có người bảo tôi chán sống.
Trương Vệ Đông vẻ ngoài cười cười nhưng giọng nói nào có ý cười cợt. Đối với đám cặn bã này hắn ghét vô cùng. Chỉ có điều hắn biết xã hội này chính là như vậy. Bạch có phương pháp sinh tồn của Bạch, Hắc của cách sinh tồn của Hắc, dân chúng phải có cách sinh tồn của riêng mình. Hắn cũng không muốn cả ngày đi làm anh hùng hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân. Hắn không vĩ đại như vậy, càng không có thời gian. Đương nhiên điểm mấu chốt chính là pháp luật không cho hắn ỷ vào siêu năng lực mà “làm xăng làm bậy”! Nhưng nếu đã gặp, Trương Vệ Đông không thể cứ phất tay cho bọn chúng xéo đi.
- Đông ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi!
nói vậy thiếu chút nữa Tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia thấy Trương đái ra quần, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.
Chỉ có điều ánh mắt Trương Vệ Đông không thèm liếc nhìn .
lạnh lùng nhìn Phùng Tiểu Đạo.
thân thiết nhưng lúc này sắc hơn đao Ánh mắt Trương Vệ Đông thường ngày nhìn kiếm, trong mắt mang theo áp lực tinh trong giang hồ, nhưng dưới ánh mắt của ảo giác sống ch.ết của mình phụ t Đông, toàn thân phát lạnh, trong đầu có của đối phương.
găne.targaauyertcom Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán rơi xuống, trong lòng như bị đá lớn đè, khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
Truyện liên quan

Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Hắc Tiểu Ma890 chươngTạm ngưng
14.4 k lượt xem
Động tỉnh phía bên kia khiến mọi người chú ý tới, họ quay đầu nhìn lại. Lúc này, ở nơi đó đã có không ít người tụ tập.">