Chương này có nội dung ảnh, không thể nghe. Các bạn vui lòng đọc nhé - Thực xin lỗi, xin lỗi là đủ sao? Mẹ mày sinh ra mà mọc ở đít sao? Không thấy Đông ca hả?
Phùng Tiểu Đông dưới ánh mắt của Trương Vệ Đông, cắn răng một cái, mạnh mẽ xoay người, giơ chân đạp tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia ngã xuống đất, lại thuận tay cầm ghế đập vào đầu đối phương.
Tên côn đồ kia thân thể co rúm, hai tay ôm đầu, căn bản không dám phản kháng, thậm chí ngay cả van xin tha thứ cũng không dám nói.
Tình cảnh này mấy người Lý Trung cũng chỉ từng thấy qua trong phim ảnh, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt. Nhìn tên côn đồ co ro cúm rúm ôm đầu, máu tươi chảy xuống, nhưng lại không dám rên lên một câu, mà thầy của họ - Trương Vệ Đông lại bình tĩnh đứng gần đó, giống như không thấy gì. Từ tận đáy lòng đám người Lý Trung không khỏi dâng lên một luồng khí lạnh, muốn chạy khỏi nơi này.
Thầy Trương rốt cục là người như thế nào? Một nghi vấn lớn xuất hiện trong đầu họ.
Qua hồi lâu Phùng Tiểu Đao mới ngừng tay, lau mồ hôi trên trán, nhìn Trương Vệ Đông tươi cười nói:
- Động ca, anh đã hài lòng hay chưa?
- Tôi hy vọng từ nay về sau không thấy mấy người ở đường Đông Tân!
Trương Vệ Đông không trả lời Phùng Tiểu Đao mà lạnh lùng nói.
Vết đao trên mặt Phùng Tiểu Đao dưới ánh đen run run vài cái, lộ vẻ vô cùng dữ tợn.
Trường đại học Ngô Châu lớn nhất thành phố Ngô Châu nằm trên đường Đông Tân, cho nên Phùng Tiểu Đao mới tranh đoạt địa bàn này. Lại nói Tiểu Đao bang cũng đánh nhau nhiều lần mới chiếm được nơi đây, giờ Trương Vệ Đông nói muốn chúng cút khỏi đường Đông Tân, sao hắn lại cam tâm cơ chứ?
- Sao? Không muốn hả? – Trương Vệ Đông nhìn Phùng Tiểu Đao, lạnh nhạt hỏi.
Đón tiếp ánh mắt sắc bén như đạo của Trương Vệ Đông, trái tim Phùng Tiểu Đao run lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, đau khổ nói:
1e - Nếu Đông ca đã nói, tiểu Đao nào dám không nghe.
- Vậy thì mau biến đi! – Trương Vệ Đông không chút khách khí nói.
Phùng Tiểu Đao nghe vậy như trút được gánh nặng, quay người vung tay, dẫn theo đám tiểu đệ rời khỏi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, sau lưng truyền tới giọng nói của Trương Vệ Đông:
- Đao ca, hình như anh quên trả tiền rồi.
Phùng Tiểu Đao sững sờ, cuối cùng không nói một lời, quay người để 300 khối tiền lên bàn.
Đồ ăn nơi này giá cả rất phải chăng, Trương Vệ Đông nhìn số tiền trên bàn, biết rõ không chênh lệch bao nhiêu, cho nên không làm khó đối phương nữa, chỉ quay đầu nhìn đám người Lý Trung đang ngạc nhiên trợn mắt há mồm, thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
Nói xong, không quản bọn Lý Trung có đồng ý hay không, Trương Vệ Đông quay đầu cười với ông chủ, nói:
- Ông chủ, tính tiền.
Ngay cả Đao cả cũng phải cung kính với thanh niên trước mắt, hơn nữa đối phương nói bảo bọn Đao ca cút đi, bọn họ cũng không dám nói một lời. Ông chủ thấy vậy nào dám lấy tiền của Trương Vệ Đông, vội vàng nói:
- Cảm ơn Đông ca giúp đỡ, bữa này coi như tôi mời, coi như tôi mời.
- Làm vậy sao được, mấy người buôn bán làm ăn nhỏ. Ông tính đi, hết bao nhiêu? - Trương Vệ Đông cười nói.
- Không cần, thực sự không cần đâu. - Ông chủ lắc đầu nói.
Trương Vệ Đông thấy thế biết rõ ông chủ sẽ tuyệt đối không chịu thanh toán, vì vậy đành phải lấy 300 khối từ trong ví ra, nhét vào tay đối phương, cười nói:
- Ông đã không chịu tính vậy cứ cầm từng này đi, lỗ thì chớ trách tôi.
Ông chủ thấy Trương Vệ Đông nhất quyết trả tiền, đành phải rút ra hai tờ trong đó, đưa một tờ trả lại, nói:
- Hai tờ là đủ rồi, đủ rồi.
- Ha ha, vậy thì cảm ơn.
Trương Vệ Đông không muốn dây dưa ở chỗ này nữa, vì vậy cũng cầm lấy, sau đó nói với đám người Lý Trung:
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi rời khỏi quán, một đoàn người đi dưới ánh đèn đường.
Trong đầu mấy người Lý Trung vẫn hiện rõ tình cảnh vừa rời, không khí lúc này có phần nặng nề. May mà khi đi qua đồn công an, mấy người Lý Trung cũng thừa nhận chuyện này, không có vì vậy mà cố gắng kéo xa với Trương Vệ Đông như trước. Chỉ có điều ở sâu trong lòng không khỏi kính sợ Trương Vệ Đông hơn trước, đây là điều không thể tránh khỏi.
- Chuyện đêm nay các em chớ nói ra ngoài.
Sau khi lẳng lặng đi hồi lâu, Trương Vệ Đông mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
Đám người Lý Trung kỳ thực cũng không muốn để người khác biết bí mật tối hôm nay, huống chi Trương Vệ Đông đã mở miệng, bọn họ nào dám cả gan phạm ý của hắn. Cho nên ngay lập tức khi Trương Vệ Đông nói, họ vội vã gật đầu:
- Thầy cứ yên tâm, thầy không để bọn em nói, bọn em tuyệt đối không để lọt ra một chữ nào.
Trương Vệ Đông chỉ là không muốn người khác để ý, cũng không phủ nhận hay thừa nhận điều gì, cho nên sau khi thấy mấy người Lý Trung đáp ứng liền cười cười, không nói gì nữa.
Đại học Ngô Châu rất gần, nhóm người bọn họ đi trong chốc lát đã tới của trường.
Lòng hiếu kỳ của con gái luôn mạnh hơn con trai, cho nên khi đến cửa trường học, Tùy Lệ không nhịn được, e dè hỏi:
- Thầy! vì sao mấy kẻ bọn họ sợ thầy như vậy? Thầy không phải là đại ca trường học như trong tiểu thuyết gì đó chứ?
Mọi người sớm có nghi vấn này, nghe vậy đều phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy!
TRƯƠNG Vệ ĐÔNG liếc nhìn mọi người, không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Cái gì mà đại ca trường học? Có phải là mấy trò đọc tiểu thuyết nhiều quá hay không.
Các trò thấy thầy giống như vậy hay sao?
- Điều đó cũng không nhất định nha, đẹp trai lại ga lăng như Hứa Văn Cường trong bến Thượng Hại ý! - Tùy Lệ phản bác, mấy người còn lại gật đầu phụ họa.
Trương Vệ Đông biết không thể để những sinh viên này suy nghĩ lung tung như vậy, bằng không một giảng viên đại học, một thanh niên nghiêm túc như mình bị coi là đại ca thì thảm rồi.
Để tránh điều này, hắn đánh phải nửa giả nửa thật nói:
- Mấy trò cũng biết tôi từng luyện võ, trước kia mấy người họ bị tôi đánh qua, cho nên vẫn sợ. Huống hồ đám lưu manh không có bối cảnh như họ rất sợ cảnh sát, các trò không thấy tôi quen cục trưởng Sở hay sao? Cho họ mười lá gan cũng không dám chọc tới tôi đầu.
- Hóa ra là vậy!
Mấy người Tùy Lệ liền hiểu ra, sợ hãi trong lòng cũng không khỏi giảm bớt. Sự tình đêm này đã in sâu trong óc bọn họ, cho dù Trương Vệ Đông giải thích mà xóa nhòa.
như thế nào thì cũng khó Đi trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong sân trường, khi đang trò truyện thì họ đã tới ký túc xá nữ sinh số 3.
- Thời gian còn sớm, thầy có muốn vào ký túc xá của bọn em ngồi chơi một chút không?
Tùy Lệ chớp chớp hai mắt xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, hấp dẫn vô cùng nhẹ nhàng nói.
Đời này Trương Vệ Đông quả thực chưa từng vào ký túc xá nữ sinh, bây giờ lại đang là trời tối , dùng mông nghĩ thì cũng có thể đưa ra quyết định là nhất định phải vào mở rộng tầm mắt!
ogschuan.com Ngay cả người “thuần khiết” như Trương Vệ Đông cũng có thể nghĩ như vậy, ba người Lý Trung sao lại không nghĩ ra, vừa nghe Tùy Lệ nói như vậy, lập tức bọn họ hai mắt sáng như đèn pha ô tô, không đợi Trương Vệ Đông đáp liền cướp lời:
- Được, được!
- Được được cái đầu mấy người! Ký túc xá nữ sinh là chỗ mấy bạn có thể tới sao?
Mấy người Lý Trung vừa mở miệng, bốn nữ sinh kia liền dùng ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai nói.
- Đều là nam nhân, sao thấy có thể tới, bọn tôi lại không thể? - Mấy người Lý Trung không phục nói.
- Đúng vậy nha. Đều là nam nhân, sao mấy bạn đến giờ vẫn là sinh viên, còn thầy đã là gương sáng cho người khác noi theo?
Tùy Lệ thấy mấy người Lý Trung vẫn không phục, lập tức chống eo, trỡn ngực, trào phúng nói.
Trương Vệ Đông thấy họ đấu võ mồm, không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Hôm nay thì thôi, để hôm khác.
Thấy Trương Vệ Đông không chịu vào, mấy người Tùy Lệ trút oán khí lên bọn Lý Trung, hung dữ lườm đối phương:
- Đều tại mấy người.
Ba người Lý Trung bị bốn nữ sinh trừng mắt nhìn, không khỏi khóc không ra nước mắt. Đều là nam tử trẻ tuổi, bọn họ muốn mà không được, thầy Trương không muốn thì người ta lại mời, đây là đạo lý gì?!!!
Sau khi trách ba người Lý Trung, mấy người Tùy Lệ lại nhìn về phía Trương Vệ Đông, cười duyên dáng, dịu dàng nói:
- Thầy đã nói thì phải giữ lời nha, hôm khác mới thấy nhất định không được từ chối.
Tùy Lệ càng khoa trương hơn, lúc cuối còn kéo kéo cánh tay Trương Vệ Đông, ghé miệng xinh vào bên tai đối phương, nhỏ giọng nói:
- Thầy! Ký túc xá của chúng em chính là nơi tập trung mỹ nữ của đại học Ngô Châu nha, bên trong không chỉ có mỹ nữ ngoại ngữ, mỹ nữ viện y học, đúng rồi, viện y học có nữ hội sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nha!
Tùy Lệ phả hơi nóng vào tai, giọng nói lại mê người như vậy, khiến người “thuần khiết” như Trương Vệ Đông ngại tới đỏ tới mang tai, trái tim đập loạn.
Tùy Lệ rất nhanh liền bỏ tay ra, trước khi buôn tay, bởi vì không cẩn thận nên bờ môi đỏ mọng khẽ chạm nhẹ vào tai Trương Vệ Đông. Một cảm giác tê tê từ vành tai truyền khắp toàn thân Trương Vệ Đông. Đợi khi Trương Vệ Đồng phục hồi tinh thần, Tùy Lệ đã bỏ tay ra, còn nghịch ngợm chớp mắt với hắn, nói:
- Thầy, bọn em đi nha.
Trương Vệ Đông có chút bó tay với những nữ sinh trẻ trung xinh đẹp mà đầy nghịch ngợm đáng yêu này, cười khổ phất phất tay, nói:
- Nghỉ sớm một chút đi.
Nói xong, hắn quay người chạy nhanh khỏi nơi này, mấy người Lý Trung thấy vậy không cam lòng ngắm nhìn bóng dáng những nữ sinh đầy mê hoặc kia đi dưới ánh đèn vào ký túc xá, sau đó vội vàng đuổi theo Trương Vệ Đông.
- Này, Tùy Lệ, vừa rồi bạn nói gì bên tai thầy Trương vậy?
Trên đường vào ký túc, mấy người Lữ Nhã Phân tò mò hỏi.
- Hì hì, ta nói với thầy trong ký túc xá có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, có nữ sinh học viện ngoại ngữ, có cả hộ sĩ của viện y học. - Tùy Lệ đắc ý cười hì hì, nói.
Mấy người Lữ Nhã Phân thấy Tùy Lệ lớn gan như vậy, hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười khanh khách, giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng thú vị.
- Chẳng trách vừa rồi thầy đỏ mặt!
Cười xong, Lữ Nhã Phân nói.
- A, chị Nhã Phân cũng thấy sao, em còn tưởng mình nhìn lầm nữa chứ! - Ngô Hiểu kinh ngạc nói.
- Không ngờ đến giờ vẫn còn có người đơn thuần như thầy Trương. Nhưng sao ta vẫn cảm thấy thầy đẹp trai lại tàn khóc vậy, nếu như mình có bạn trai như vậy thì quá tuyệt.
Tùy Lệ nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu lên, vẻ . mặt mê trai nói.
- Nằm mơ đi.
Ba người Lữ Nhã Phân đồng thanh nói.
Mấy người Lý Trung cũng về ký túc xá, Trương Vệ Đông một mình đi trong sân trường.
Hắn không tự chủ được nghĩ đến những chuyện ngày hôm nay, tâm tình nhẹ nhõm của Trương Vệ Đông dần trở lên trầm trọng.
Trước kia, Trương Vệ Đông vẫn chỉ cho là mình chỉ đi dạy học, cuộc sống tương lai nhất định sẽ an bình, nhãn nhã nhưng cũng rất thú vị. Hôm nay hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình quá ngây thơ. Sống trong xã hội này, làm sao có thể tránh khỏi lò luyện khổng lồ này, làm sao có thể khẳng định cuộc sống của mình an bình, nhàn nhã mà vẫn thú vị? Trước kia hắn vẫn cho rằng xã hội này rất hài hòa, phồn vinh, chỉ cần mình không chọc người khác, người , khác cũng sẽ không đụng tới mình, chỉ cần mình cứ đứng thẳng mà sống thì không cần sợ gì cả. Nhưng giờ hắn mới phát hiện, sự phức tạp, đen tối của xã hội vượt xa trí tưởng tượng của hắn, người sống trong một nơi phong kín.
mới MC chỉ đại Ai, nếu như không phải thời gian trước kết bái thư thị ủy, việc hôm nay khẳng định rắc rối rồi. Nghĩ đi nghĩ náo 1 nếu không thì chỉ có thể ở lại thế, đảo lộn trắng đen.
tới Đàm Vĩnh Khiêm. Nếu hôm nay không Lđồn công an khi đại bại băng đảng đua xe sao? Đáp án là khô không phải đảm xã hội đen, nó đại 1 của một quốc gia, hắn sao có thể làm vậy được. Nếu thực như vậy thì , pháp, là đối đầu với toàn xã hội. Nhưng nếu không làm vậy thì hắn, như thế nào?
thienthucac.com - Ngàn cuốn sách mở ra ngàn câu chuyện Sono áha
Truyện liên quan
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Hắc Tiểu Ma890 chươngTạm ngưng
14.4 k lượt xem
- Thực xin lỗi, xin lỗi là đủ sao? Mẹ mày sinh ra mà mọc ở đít sao? Không thấy Đông ca hả?">
Phùng Tiểu Đông dưới ánh mắt của Trương Vệ Đông, cắn răng một cái, mạnh mẽ xoay người, giơ chân đạp tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng kia ngã xuống đất, lại thuận tay cầm ghế đập vào đầu đối phương.
Tên côn đồ kia thân thể co rúm, hai tay ôm đầu, căn bản không dám phản kháng, thậm chí ngay cả van xin tha thứ cũng không dám nói.
Tình cảnh này mấy người Lý Trung cũng chỉ từng thấy qua trong phim ảnh, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt. Nhìn tên côn đồ co ro cúm rúm ôm đầu, máu tươi chảy xuống, nhưng lại không dám rên lên một câu, mà thầy của họ - Trương Vệ Đông lại bình tĩnh đứng gần đó, giống như không thấy gì. Từ tận đáy lòng đám người Lý Trung không khỏi dâng lên một luồng khí lạnh, muốn chạy khỏi nơi này.
Thầy Trương rốt cục là người như thế nào? Một nghi vấn lớn xuất hiện trong đầu họ.
Qua hồi lâu Phùng Tiểu Đao mới ngừng tay, lau mồ hôi trên trán, nhìn Trương Vệ Đông tươi cười nói:
- Động ca, anh đã hài lòng hay chưa?
- Tôi hy vọng từ nay về sau không thấy mấy người ở đường Đông Tân!
Trương Vệ Đông không trả lời Phùng Tiểu Đao mà lạnh lùng nói.
Vết đao trên mặt Phùng Tiểu Đao dưới ánh đen run run vài cái, lộ vẻ vô cùng dữ tợn.
Trường đại học Ngô Châu lớn nhất thành phố Ngô Châu nằm trên đường Đông Tân, cho nên Phùng Tiểu Đao mới tranh đoạt địa bàn này. Lại nói Tiểu Đao bang cũng đánh nhau nhiều lần mới chiếm được nơi đây, giờ Trương Vệ Đông nói muốn chúng cút khỏi đường Đông Tân, sao hắn lại cam tâm cơ chứ?
- Sao? Không muốn hả? – Trương Vệ Đông nhìn Phùng Tiểu Đao, lạnh nhạt hỏi.
Đón tiếp ánh mắt sắc bén như đạo của Trương Vệ Đông, trái tim Phùng Tiểu Đao run lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, đau khổ nói:
1e - Nếu Đông ca đã nói, tiểu Đao nào dám không nghe.
- Vậy thì mau biến đi! – Trương Vệ Đông không chút khách khí nói.
Phùng Tiểu Đao nghe vậy như trút được gánh nặng, quay người vung tay, dẫn theo đám tiểu đệ rời khỏi.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, sau lưng truyền tới giọng nói của Trương Vệ Đông:
- Đao ca, hình như anh quên trả tiền rồi.
Phùng Tiểu Đao sững sờ, cuối cùng không nói một lời, quay người để 300 khối tiền lên bàn.
Đồ ăn nơi này giá cả rất phải chăng, Trương Vệ Đông nhìn số tiền trên bàn, biết rõ không chênh lệch bao nhiêu, cho nên không làm khó đối phương nữa, chỉ quay đầu nhìn đám người Lý Trung đang ngạc nhiên trợn mắt há mồm, thản nhiên nói:
- Chúng ta cũng nên đi thôi.
Nói xong, không quản bọn Lý Trung có đồng ý hay không, Trương Vệ Đông quay đầu cười với ông chủ, nói:
- Ông chủ, tính tiền.
Ngay cả Đao cả cũng phải cung kính với thanh niên trước mắt, hơn nữa đối phương nói bảo bọn Đao ca cút đi, bọn họ cũng không dám nói một lời. Ông chủ thấy vậy nào dám lấy tiền của Trương Vệ Đông, vội vàng nói:
- Cảm ơn Đông ca giúp đỡ, bữa này coi như tôi mời, coi như tôi mời.
- Làm vậy sao được, mấy người buôn bán làm ăn nhỏ. Ông tính đi, hết bao nhiêu? - Trương Vệ Đông cười nói.
- Không cần, thực sự không cần đâu. - Ông chủ lắc đầu nói.
Trương Vệ Đông thấy thế biết rõ ông chủ sẽ tuyệt đối không chịu thanh toán, vì vậy đành phải lấy 300 khối từ trong ví ra, nhét vào tay đối phương, cười nói:
- Ông đã không chịu tính vậy cứ cầm từng này đi, lỗ thì chớ trách tôi.
Ông chủ thấy Trương Vệ Đông nhất quyết trả tiền, đành phải rút ra hai tờ trong đó, đưa một tờ trả lại, nói:
- Hai tờ là đủ rồi, đủ rồi.
- Ha ha, vậy thì cảm ơn.
Trương Vệ Đông không muốn dây dưa ở chỗ này nữa, vì vậy cũng cầm lấy, sau đó nói với đám người Lý Trung:
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi rời khỏi quán, một đoàn người đi dưới ánh đèn đường.
Trong đầu mấy người Lý Trung vẫn hiện rõ tình cảnh vừa rời, không khí lúc này có phần nặng nề. May mà khi đi qua đồn công an, mấy người Lý Trung cũng thừa nhận chuyện này, không có vì vậy mà cố gắng kéo xa với Trương Vệ Đông như trước. Chỉ có điều ở sâu trong lòng không khỏi kính sợ Trương Vệ Đông hơn trước, đây là điều không thể tránh khỏi.
- Chuyện đêm nay các em chớ nói ra ngoài.
Sau khi lẳng lặng đi hồi lâu, Trương Vệ Đông mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
Đám người Lý Trung kỳ thực cũng không muốn để người khác biết bí mật tối hôm nay, huống chi Trương Vệ Đông đã mở miệng, bọn họ nào dám cả gan phạm ý của hắn. Cho nên ngay lập tức khi Trương Vệ Đông nói, họ vội vã gật đầu:
- Thầy cứ yên tâm, thầy không để bọn em nói, bọn em tuyệt đối không để lọt ra một chữ nào.
Trương Vệ Đông chỉ là không muốn người khác để ý, cũng không phủ nhận hay thừa nhận điều gì, cho nên sau khi thấy mấy người Lý Trung đáp ứng liền cười cười, không nói gì nữa.
Đại học Ngô Châu rất gần, nhóm người bọn họ đi trong chốc lát đã tới của trường.
Lòng hiếu kỳ của con gái luôn mạnh hơn con trai, cho nên khi đến cửa trường học, Tùy Lệ không nhịn được, e dè hỏi:
- Thầy! vì sao mấy kẻ bọn họ sợ thầy như vậy? Thầy không phải là đại ca trường học như trong tiểu thuyết gì đó chứ?
Mọi người sớm có nghi vấn này, nghe vậy đều phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy!
TRƯƠNG Vệ ĐÔNG liếc nhìn mọi người, không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Cái gì mà đại ca trường học? Có phải là mấy trò đọc tiểu thuyết nhiều quá hay không.
Các trò thấy thầy giống như vậy hay sao?
- Điều đó cũng không nhất định nha, đẹp trai lại ga lăng như Hứa Văn Cường trong bến Thượng Hại ý! - Tùy Lệ phản bác, mấy người còn lại gật đầu phụ họa.
Trương Vệ Đông biết không thể để những sinh viên này suy nghĩ lung tung như vậy, bằng không một giảng viên đại học, một thanh niên nghiêm túc như mình bị coi là đại ca thì thảm rồi.
Để tránh điều này, hắn đánh phải nửa giả nửa thật nói:
- Mấy trò cũng biết tôi từng luyện võ, trước kia mấy người họ bị tôi đánh qua, cho nên vẫn sợ. Huống hồ đám lưu manh không có bối cảnh như họ rất sợ cảnh sát, các trò không thấy tôi quen cục trưởng Sở hay sao? Cho họ mười lá gan cũng không dám chọc tới tôi đầu.
- Hóa ra là vậy!
Mấy người Tùy Lệ liền hiểu ra, sợ hãi trong lòng cũng không khỏi giảm bớt. Sự tình đêm này đã in sâu trong óc bọn họ, cho dù Trương Vệ Đông giải thích mà xóa nhòa.
như thế nào thì cũng khó Đi trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong sân trường, khi đang trò truyện thì họ đã tới ký túc xá nữ sinh số 3.
- Thời gian còn sớm, thầy có muốn vào ký túc xá của bọn em ngồi chơi một chút không?
Tùy Lệ chớp chớp hai mắt xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, hấp dẫn vô cùng nhẹ nhàng nói.
Đời này Trương Vệ Đông quả thực chưa từng vào ký túc xá nữ sinh, bây giờ lại đang là trời tối , dùng mông nghĩ thì cũng có thể đưa ra quyết định là nhất định phải vào mở rộng tầm mắt!
ogschuan.com Ngay cả người “thuần khiết” như Trương Vệ Đông cũng có thể nghĩ như vậy, ba người Lý Trung sao lại không nghĩ ra, vừa nghe Tùy Lệ nói như vậy, lập tức bọn họ hai mắt sáng như đèn pha ô tô, không đợi Trương Vệ Đông đáp liền cướp lời:
- Được, được!
- Được được cái đầu mấy người! Ký túc xá nữ sinh là chỗ mấy bạn có thể tới sao?
Mấy người Lý Trung vừa mở miệng, bốn nữ sinh kia liền dùng ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai nói.
- Đều là nam nhân, sao thấy có thể tới, bọn tôi lại không thể? - Mấy người Lý Trung không phục nói.
- Đúng vậy nha. Đều là nam nhân, sao mấy bạn đến giờ vẫn là sinh viên, còn thầy đã là gương sáng cho người khác noi theo?
Tùy Lệ thấy mấy người Lý Trung vẫn không phục, lập tức chống eo, trỡn ngực, trào phúng nói.
Trương Vệ Đông thấy họ đấu võ mồm, không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Hôm nay thì thôi, để hôm khác.
Thấy Trương Vệ Đông không chịu vào, mấy người Tùy Lệ trút oán khí lên bọn Lý Trung, hung dữ lườm đối phương:
- Đều tại mấy người.
Ba người Lý Trung bị bốn nữ sinh trừng mắt nhìn, không khỏi khóc không ra nước mắt. Đều là nam tử trẻ tuổi, bọn họ muốn mà không được, thầy Trương không muốn thì người ta lại mời, đây là đạo lý gì?!!!
Sau khi trách ba người Lý Trung, mấy người Tùy Lệ lại nhìn về phía Trương Vệ Đông, cười duyên dáng, dịu dàng nói:
- Thầy đã nói thì phải giữ lời nha, hôm khác mới thấy nhất định không được từ chối.
Tùy Lệ càng khoa trương hơn, lúc cuối còn kéo kéo cánh tay Trương Vệ Đông, ghé miệng xinh vào bên tai đối phương, nhỏ giọng nói:
- Thầy! Ký túc xá của chúng em chính là nơi tập trung mỹ nữ của đại học Ngô Châu nha, bên trong không chỉ có mỹ nữ ngoại ngữ, mỹ nữ viện y học, đúng rồi, viện y học có nữ hội sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nha!
Tùy Lệ phả hơi nóng vào tai, giọng nói lại mê người như vậy, khiến người “thuần khiết” như Trương Vệ Đông ngại tới đỏ tới mang tai, trái tim đập loạn.
Tùy Lệ rất nhanh liền bỏ tay ra, trước khi buôn tay, bởi vì không cẩn thận nên bờ môi đỏ mọng khẽ chạm nhẹ vào tai Trương Vệ Đông. Một cảm giác tê tê từ vành tai truyền khắp toàn thân Trương Vệ Đông. Đợi khi Trương Vệ Đồng phục hồi tinh thần, Tùy Lệ đã bỏ tay ra, còn nghịch ngợm chớp mắt với hắn, nói:
- Thầy, bọn em đi nha.
Trương Vệ Đông có chút bó tay với những nữ sinh trẻ trung xinh đẹp mà đầy nghịch ngợm đáng yêu này, cười khổ phất phất tay, nói:
- Nghỉ sớm một chút đi.
Nói xong, hắn quay người chạy nhanh khỏi nơi này, mấy người Lý Trung thấy vậy không cam lòng ngắm nhìn bóng dáng những nữ sinh đầy mê hoặc kia đi dưới ánh đèn vào ký túc xá, sau đó vội vàng đuổi theo Trương Vệ Đông.
- Này, Tùy Lệ, vừa rồi bạn nói gì bên tai thầy Trương vậy?
Trên đường vào ký túc, mấy người Lữ Nhã Phân tò mò hỏi.
- Hì hì, ta nói với thầy trong ký túc xá có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, có nữ sinh học viện ngoại ngữ, có cả hộ sĩ của viện y học. - Tùy Lệ đắc ý cười hì hì, nói.
Mấy người Lữ Nhã Phân thấy Tùy Lệ lớn gan như vậy, hơi sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười khanh khách, giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng thú vị.
- Chẳng trách vừa rồi thầy đỏ mặt!
Cười xong, Lữ Nhã Phân nói.
- A, chị Nhã Phân cũng thấy sao, em còn tưởng mình nhìn lầm nữa chứ! - Ngô Hiểu kinh ngạc nói.
- Không ngờ đến giờ vẫn còn có người đơn thuần như thầy Trương. Nhưng sao ta vẫn cảm thấy thầy đẹp trai lại tàn khóc vậy, nếu như mình có bạn trai như vậy thì quá tuyệt.
Tùy Lệ nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu lên, vẻ . mặt mê trai nói.
- Nằm mơ đi.
Ba người Lữ Nhã Phân đồng thanh nói.
Mấy người Lý Trung cũng về ký túc xá, Trương Vệ Đông một mình đi trong sân trường.
Hắn không tự chủ được nghĩ đến những chuyện ngày hôm nay, tâm tình nhẹ nhõm của Trương Vệ Đông dần trở lên trầm trọng.
Trước kia, Trương Vệ Đông vẫn chỉ cho là mình chỉ đi dạy học, cuộc sống tương lai nhất định sẽ an bình, nhãn nhã nhưng cũng rất thú vị. Hôm nay hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình quá ngây thơ. Sống trong xã hội này, làm sao có thể tránh khỏi lò luyện khổng lồ này, làm sao có thể khẳng định cuộc sống của mình an bình, nhàn nhã mà vẫn thú vị? Trước kia hắn vẫn cho rằng xã hội này rất hài hòa, phồn vinh, chỉ cần mình không chọc người khác, người , khác cũng sẽ không đụng tới mình, chỉ cần mình cứ đứng thẳng mà sống thì không cần sợ gì cả. Nhưng giờ hắn mới phát hiện, sự phức tạp, đen tối của xã hội vượt xa trí tưởng tượng của hắn, người sống trong một nơi phong kín.
mới MC chỉ đại Ai, nếu như không phải thời gian trước kết bái thư thị ủy, việc hôm nay khẳng định rắc rối rồi. Nghĩ đi nghĩ náo 1 nếu không thì chỉ có thể ở lại thế, đảo lộn trắng đen.
tới Đàm Vĩnh Khiêm. Nếu hôm nay không Lđồn công an khi đại bại băng đảng đua xe sao? Đáp án là khô không phải đảm xã hội đen, nó đại 1 của một quốc gia, hắn sao có thể làm vậy được. Nếu thực như vậy thì , pháp, là đối đầu với toàn xã hội. Nhưng nếu không làm vậy thì hắn, như thế nào?
Truyện liên quan
![Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)](https://cdn.audiotruyen.net/poster/15/1/13679.jpg)
Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Hắc Tiểu Ma890 chươngTạm ngưng
14.4 k lượt xem
- Thực xin lỗi, xin lỗi là đủ sao? Mẹ mày sinh ra mà mọc ở đít sao? Không thấy Đông ca hả?">