- Chương 1: Tận cùng của xui xẻo
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5: Cùng phòng
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 8-2: Ngoại truyện: Chuyện cũ của Dương Ngọc Vân
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
Thể loại: Xuyên không, sủng văn, h nhẹ.
Giới thiệu:
Là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình, có đánh chết Ngạn Nghê cũng không tin việc xuyên không là có thật, cô luôn cho rằng đó là do các tác giả như cô sáng tạo ra mà thôi. Cho nên khi bản thân bỗng dưng gặp phải, cô vẫn cho rằng là do mình thất tình sinh hoang tưởng…..
Xuyên không cũng thôi đi, lại còn xuyên vào cái truyện chính mình viết ra nữa chứ, ghê tởm hơn nữa là cô cư nhiên lại xuyên vào ‘con ghẻ’ của mình – vật hy sinh nữ phụ đã bị cô ngược đến lên bờ xuống ruộng. Cô nhớ khi đó có một số đọc giả bình luận là hoàn cảnh của nữ phụ cũng rất đáng thương, kết cục như vậy hơi tàn nhẫn.
Phải chăng vì cô quá tàn nhẫn với ‘con ghẻ’ của mình nên bị phạt rồi không?
Phải chăng nếu cô giúp ‘con ghẻ’ của mình thoát khỏi nghịch cảnh thì có thể quay về thế giới bên ngoài hay không?