Chương 92: Tân sủng
Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Đi ra từ thùng tắm, trở lại trong điện, Hoa Thường thấy Hoàng đế mặc áo trong màu vàng đang nửa nằm ở trên giường. Hắn quay đầu nhìn Hoa Thường, chậm rãi mỉm cười.
Mặt Hoa Thường đỏ như ráng [1] mây làm nàng càng thêm xinh đẹp. Nàng cúi đầu cẩn thận đi qua, nằm bên cạnh Hoàng đế.
[1] Ráng - Hán việt là "Hà" (霞): là hiện tượng ánh mặt trời chiếu vào đám mây khi trời có khí mù, làm cho đám mây có màu rực rỡ, thường thấy khi mặt trời mới mọc hay mới lặn.
Hai người đều có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn tốt, Hoàng đế vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc dài của Hoa Thường, thấp giọng nói: "Đêm nay nàng cũng mệt, ngày mai đừng đi thỉnh an, cứ tiếp tục nghỉ ngơi."
Hoa Thường nâng mi mắt, khẽ lắc đầu: "Thần thiếp tự tiện thị tẩm đã bất kính rồi, nếu ngày mai không đi thỉnh an thì chính là đại bất kính."
Hoàng đế khẽ cười ấm áp, ôm bả vai Hoa Thường, ôn nhu nói: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, có trẫm ở đây."
Hoa Thường nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Hoàng đế, cọ cọ vài cái, dịu dàng đáp: "Vâng."
Hoàng đế không nghe Hoa Thường giảng chút lễ nghi đạo lý không thể bỏ như mọi lần thì hơi ngạc nhiên, ôm Hoa Thường càng chặt hơn, cười cười thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Hoa Thường gật đầu: "Hoàng thượng ngủ đi, ngày mai còn vào triều sớm nữa, thần thiếp thì muốn nhìn người ngủ."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười, vươn tay chọc chọc mũi Hoa Thường: "Trẫm thấy nàng đã bệnh đến hồ đồ, ngày mai là Thanh Minh mười bảy tháng hai, bãi triều một ngày, thì sao trẫm lại yêu cầu thượng triều được đây."
Hoa Thường mở to hai mắt nhìn, sau đó vùi đầu đến khuỷu tay hắn, ngượng ngùng nói: "Thần thiếp đã quên..."
Hoàng đế phát ra tiếng cười vui vẻ: "Hiếm khi Thường nhi hồ đồ như vậy, trẫm còn tưởng rằng nàng có thể tỉ mỉ không quên mọi chuyện, không bỏ sót chỗ nào nữa kìa."
Hoa Thường hờn dỗi: "Hoàng thượng đừng giễu cợt thần thiếp nữa."
Ý cười trên mặt Hoàng đế nhu hoà, tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Người mới vào cung đã được nhiều ngày, nàng thân ở hậu cung, nói thử xem các nàng ấy là người như thế nào?"
Tất nhiên Hoàng đế không biết chuyện Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện mạo phạm nàng ở Ngự Hoa viên. Loại việc nhỏ này sẽ không có người nói với Hoàng thượng một tiếng, bởi vì không có giá trị và cũng không đáng.
Hoa Thường tươi cười khoan dung, thanh âm ôn nhuận: "Thần thiếp không ra khỏi cửa, cụ thể cũng không biết gì, chỉ nghe Thục phi nói Diêu Quý cơ ở trong cung có chút hoạt bát."
Hoàng đế nhướng mày, gật đầu nói: "Trẫm có chút ấn tượng với nàng ta, thật ra có vài phần nhan sắc. Nếu tính tình không ổn định đến mức phải để cho Thục phi quản giáo nhiều thì trẫm cũng lạnh nhạt với nàng ta."
Hoa Thường rũ mắt cười, trong miệng Hoàng thượng lạnh lùng vậy thôi, nhưng không đến một năm thì cũng nửa năm rồi sẽ khác. Thật hy vọng đến khi đó Diêu Quý cơ còn có thể tranh sủng bốc đồng như vậy.
Hoàng đế mở miệng nói: "Trẫm có qua chỗ Nghiêm Tần một lần, nàng ấy cũng coi như là xuất thân danh môn, dung mạo có chút xinh đẹp nhưng lại rụt rè đoan trang. Tuy tính cách lãnh đạm, ít thể hiện tình cảm nhưng trẫm luôn có vài phần yêu thích. Trẫm thấy tính tình nàng ấy sẽ bị khi dễ, Trữ Tú cung lại không có chủ cung, nàng không có việc gì thì trông chừng nàng ấy một chút."
Hoa Thường chu miệng lên, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng không sợ thần thiếp ghen, ngược lại khi dễ Nghiêm Tần sao?"
Hoàng đế mở miệng cười: "Nếu nàng thật sự khi dễ người khác, trẫm càng vui vẻ."
Hoa Thường nhướng mày, hờn dỗi nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự nói như vậy, thần thiếp thật muốn khi dễ người khác, cũng tiện làm cho Hoàng thượng vô cùng vui vẻ."
Hoàng đế cúi đầu hôn môi Hoa Thường, thân mật nói: "Trẫm làm hậu thuẫn cho nàng, Thường nhi muốn khi dễ ai cũng không có việc gì."
Gương mặt Hoa Thường đỏ lên, quay đầu ngượng ngùng tránh ánh mắt nghiêm túc của Hoàng đế.
Hoàng đế biết da mặt Hoa Thường mỏng, ôm chầm Hoa Thường nói lớn: "Được rồi, trẫm không trêu nàng nữa. Thúc phụ và huynh trưởng của Nghiêm Tần đều ở Tây Bắc, gần đây e rằng lại có chiến sự, Nghiêm gia lại chỉ có một nữ nhi này, nên trẫm cũng không quá khắc khe."
Hoa Thường quay đầu lại, nghiêm túc gật đầu: "Thần thiếp không hiểu việc tiền triều, nhưng chỉ cần Hoàng thượng nói, thần thiếp sẽ nhớ thật kỹ, làm thật tốt."
Nét mặt Hoàng đế trở nên nhu hoà: "Ngủ đi, bằng không ngày mai nàng lại đau đầu."
Hoa Thường tới gần lồng ngực Hoàng đế, nhỏ giọng đáp ứng.
---
Ngày thứ hai, Vị Ương cung.
Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu bạc thêu hoa mai đỏ, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, sắc mặt lại không được tốt lắm.
Phi tần ngồi bên dưới thần sắc cũng khác nhau, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét, phần lớn có vài phần thanh thản xem diễn.
Vài người mới vào cung hình như có chút không hợp nhau, lại thêm không hiểu rõ bầu không khí quỷ dị ngày hôm nay, nên cẩn thận đánh giá trái phải.
Thành Phi chưa nói đã cười, sau đó mở miệng nói: "Thần thiếp thấy sắc mặt Hoàng hậu nương nương vàng đi, xương gò má lại có chỗ đỏ thẫm, chắc là bị âm hư hoả vượng [2]. Hoàng hậu nương nương cần phải nghỉ ngơi nhiều, bảo trọng phượng thể cho tốt."
[2] Âm hư hoả vượng (阴虚火旺) - Nguyên văn là 内火虚旺: dấu hiệu của chứng bệnh là nóng đầu, đau đầu, khó ngủ, miệng khô, mặt đỏ, đổ mồ hôi ban đêm, ứ máu...
Thẩm Quý nhân tiếp lời cười nói: "Nương nương lo lắng cho phượng thể của Hoàng hậu nương nương, gần đây lại nghiên cứu y thư, thật là kính cẩn hữu lễ, hiền lương thục đức, đúng là làm gương cho hậu cung."
Hoàng hậu bị hai người kia chèn ép, sắc mặt càng thêm khó coi, miễn cưỡng cười nói: "Tâm ý của Thành Phi muội muội bổn cung hiểu được, đúng là khắc ghi vào ngũ tạng."
Thấm Thục phi rảnh rỗi đưa tay sửa lại sợi tóc, mở miệng nói: "Các tỷ muội nói chuyện có chút mập mờ rồi, giống như bổn cung là người không thông minh nên nghe không hiểu vậy, chuyện này thì có gì to tát đâu? Ta nhớ không lầm thì đêm qua trên đồng sử ghi rõ là tên của Hiền phi muội muội mà. Chuyện này còn đáng giá lấy ra nói hơn."
Thấy Thấm Thục phi nói chuyện không chút khách khí, Hoàng hậu trầm mặt xuống, nhưng lại không tiện quát lớn.
Vương Mỹ nhân, người mới tiến cung này là một tiểu thư khuê các tri thư đạt lý, thấy Hoàng hậu bị mấy phi tử chèn ép, liền mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương là chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ, dù là đồng sử thì cũng là việc vặt vãnh. Hoàng hậu luôn quan tâm hỏi han từng người, duy trì bổn phận và đức hạnh, quản lý cung vụ vất vả ngày đêm, đúng là gương mẫu cho chúng ta noi theo."
Hoàng hậu nhìn Vương Mỹ nhân mở miệng, hài lòng cười nói: "Bổn cung thấy Vương Mỹ nhân là người hiểu chuyện và hiểu lý lẽ, rất đáng khen."
Triệu Lương viện phía sau Thấm Thục phi chuyển tròng mắt, cười nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ nói vậy, chúng ta không thể sánh kịp. Nhưng tần thiếp lại nghe nói, Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ cho Hiền phi nương nương dưỡng thân thể. Thế nhưng đảo mắt một cái thì Hiền phi nương nương được ghi tên trên đồng sử, Hoàng hậu nương nương tức giận cũng đúng thôi."
Hoàng hậu thấy một Lương viện nhỏ nhoi như vậy cũng dám nói đông nói tây, vừa định mở miệng quát lớn, đã thấy Vương Mỹ nhân phản bác nói: "Tần thiếp mới tiến cung nên không hiểu chuyện, nhưng cũng biết Hoàng hậu nương nương là chủ lục cung. Hiền phi nương nương không tuân lễ nghĩa, vượt qua quy củ thị tẩm, là Hiền phi nương nương có lỗi. Hoàng hậu nương nương tức giận cũng đúng, nhưng hiện giờ không tức giận là nương nương rộng lượng, chúng ta nên cảm thấy may mắn vì nương nương khoan dung."
Hoàng hậu nhíu mày, Vương Mỹ nhân chỉ nghĩ đến việc lấy lòng Hoàng hậu, nên phản bác lại Triệu Lương viện, tiện thể làm giảm đi tức giận trong lòng Hoàng hậu. Nhưng Vương Mỹ nhân lại không biết rằng có vài người trong cung mà mọi người không bàn luận đến họ được.
Thấm Thục phi cong khoé miệng, quay đầu nhìn về phía Ninh Quý tần, thanh âm ôn nhu như nước: "Ninh muội muội, Vương Mỹ nhân ở tại Trường Nhạc cung của ngươi, nhìn dáng vẻ thì thấy muội muội dạy dỗ không được tốt cho lắm."
Dáng người Ninh Quý tần đoan chính, vẻ mặt bình thản: "Theo lời Thục phi tỷ tỷ, tần thiếp lại không phải cung chủ Trường Nhạc cung, làm sao nói tới dạy dỗ người khác được, cùng lắm là có duyên vài lần nói chuyện với Vương Mỹ nhân thôi."
Vương Mỹ nhân có chút kinh ngạc nhìn Ninh Quý tần, ngày xưa quan hệ giữa các nàng cũng xem như là thân thiết. Nàng không rõ vì sao trong lời nói của Ninh Quý tần lại xa lạ với nàng như thế.
Thấm Thục phi hất cằm, bộ dáng có chút kiêu ngạo, hừ một tiếng: "Bổn cung sẽ nói chuyện này với Hiền phi muội muội." Dứt lời quay đầu nhìn Triệu Lương viện nói: "Ngươi đừng nói lung tung, khiến cho Hoàng hậu nương nương tức giận thì sao? May là Hoàng hậu rộng lượng, nếu chọc giận tỷ muội khác, người ta chỉ cần đầu ngón út thôi thì cũng đủ bóp ch.ết ngươi rồi."
Triệu Lương viện vội vàng phối hợp hành lễ thỉnh tội: "Tần thiếp biết sai rồi, nhìn cái miệng tần thiếp này, lại nói chuyện không phải, nên đánh."
Thấm Thục phi cười rất là thư thái.
Hoàng hậu nhìn Thấm Thục phi cười, cảm thấy vô cùng chói mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Lương viện ở sau, oán hận trừng mắt, nhưng cũng không nói gì.
Sau đó Hoàng hậu quay đầu về phía Vương Mỹ nhân, lạnh lùng nói: "Kỳ Hiền phi chính là một trong Nhất phẩm tứ Phi, là người các ngươi có thể tuỳ ý suy đoán bàn luận sao? Tội mạo phạm là không thể thoát, nhưng hôm nay là Thanh Minh, bổn cung cũng không muốn khiển trách, tự mình về điện suy xét lại đi."
Vương Mỹ nhân cắn môi chậm rãi quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Tuy các phi tần khác mới vào không hiểu rõ, nhưng vẫn ngầm cảm giác Kỳ Hiền phi luôn ốm đau kia không phải là một nhân vật đơn giản, cần phải cảnh giác.
Tiếp theo liên tục ba ngày, Hoàng thượng đều lâm hạnh Thượng Dương cung.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiền phi được sủng ái làm người ta phải ghé mắt nhìn.
Tuy rằng Kỳ Hiền phi đã lâu không xuất hiện trước mặt người khác, nhưng mọi người ở hậu cung chưa bao giờ cảm thấy Hiền phi tồn tại mãnh liệt như vậy.
Sủng hạnh liên tục trong bốn ngày, Hoàng thượng vốn ít khi phóng túng như vậy, huống chi chỉ sủng có một người.
Hoa Thường khẽ mở cửa sổ khắc hoa ra, tay áo rộng rũ ở trên khung cửa sổ, nâng mắt nhìn mây trắng bay trên cao, môi đỏ thắm mang theo độ cong dụ hoặc: "Bổn cung cũng coi như là tân sủng."