Chương 93: Chờ mong
Edit: Su Thái phi.
Beta: Mai Thái phi.
Ngày thứ năm, Hoàng đế vẫn giá lâm Thượng Dương cung, chẳng qua chỉ đơn thuần là đắp chăn ngủ. Chuyện này làm cho các nữ nhân ở hậu cung thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế khẽ cúi đầu, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hoa Thường, cười đến ái muội: "Thế nào, Thường nhi nhìn thấy trẫm đến thì vui hay là không vui vậy? Yên tâm, hôm nay trẫm không chạm vào nàng đâu."
Hoa Thường xấu hổ, buồn bực nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng đừng trêu thần thiếp nữa."
Hoàng đế vui vẻ cười haha, sau đó vươn tay chạm vào những sợi tóc đang rũ xuống bên thái dương của Hoa Thường, ôn nhu nói: "Bây giờ, chỉ có đến nơi này của Thường nhi, thì trẫm mới có thể cười được."
Hoa Thường nâng mi mắt lên, lo lắng hỏi: "Hoàng thượng ưu phiền chiến sự ở Tây Bắc phải không? Ngày đó lúc Hoàng thượng đề cập tới, thần thiếp vẫn còn nhớ."
Hoàng đế lắc đầu nói: "Trẫm đối với tình trạng ở Tây Bắc có phần nắm chắc. Chiến sự còn chưa bắt đầu nhưng Nam Chiếu ở phía Tây Nam lại có biến động dị thường, nên trẫm có chút lo lắng."
Hoa Thường nghi hoặc nói: "Thần thiếp nhớ Nam Chiếu sớm đã thuần phục Đại Lương ta, chính là bộ lạc trực thuộc Đại Lương ta, chẳng lẽ bây giờ lại sinh lòng phản trắc sao?"
Thanh âm của Hoàng đế trở nên nặng nề: "Không phải tộc ta, tất có dị tâm."
Đối với đề tài chiến sự trên triều, Hoàng đế cũng không muốn nhiều lời, nên chuyển sang đề tài khác: "Hôm nay Hoàng hậu có tới tìm trẫm, nói về chuyện nàng thị tẩm, nếu nàng nghe được tin đồn nhảm nhí gì, thì cũng không cần để ý tới."
Thanh âm Hoa Thường nhu hòa: "Thần thiếp đã biết."
Ngày thứ hai, sáng sớm tại Vị Ương cung.
Hoàng hậu mặc một thân phượng bào bằng lụa vàng thêu hoa văn áng mây màu đỏ sậm, trên đầu cài bộ diêu đính tơ vàng điểm thúy được chế tác thủ công tinh xảo. Tuy hình thức bình thường nhưng lại toát ra vẻ trang trọng, cảm giác uy nghi vô cùng.
Hoa Thường ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, biểu cảm trên mặt ôn nhuận bình thản. Khi nói chuyện với Hoàng hậu, nàng sẽ hơi cúi đầu lấy đó làm cung kính. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào đi nữa, thì đây chính là một vị mỹ nhân thủ lễ kính cẩn.
Hoàng hậu có chút khó chịu về Hoa Thường, nhưng vẫn biểu hiện dáng vẻ khoan dung: "Thân thể của Hiền phi muội muội đã bình phục chưa? Cũng đã rất nhiều ngày không gặp ngươi, bây giờ thấy ngươi gầy ốm như vậy, ngươi nên chú ý giữ gìn sức khoẻ hơn."
Hoa Thường rũ mắt, ngồi hành lễ, ôn nhu nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm."
Khánh Quý tần nhẹ nhàng nói: "Đây là lần đầu tiên tần thiếp nhìn thấy Kỳ Hiền phi nương nương, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt. Hôm nay vừa thấy mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cũng khó trách tuy mang bệnh trong người nhưng cũng có thể khiến cho Hoàng thượng độc sủng."
Hoa Thường thu liễm ý cười trên mặt, vẫn ôn nhu bình thản như cũ, chỉ gật gật đầu với Khánh Quý tần, không muốn đôi co cùng với nàng ta.
Hoàng hậu nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Khánh Quý tần không biết nói chuyện thì đừng nói nữa."
Ánh mắt Thấm Thục phi quét qua Khánh Quý tần một cái, nhưng nể mặt mũi của Thái hậu nên nàng không mở miệng chèn ép Khánh Quý tần.
Nhưng Thành Phi lại phì một tiếng bật cười, dù chưa mở miệng nhưng so với lên tiếng thì càng làm cho Khánh Quý tần phẫn nộ hơn.
Ninh Quý tần đoan trang mở miệng nói: "Khánh muội muội nói năng cẩn thận. Nữ tử lấy hiền huệ thục lương làm đức, những lời như vậy không nên nói ra, làm người ta có cớ để chê cười."
Khuôn mặt Khánh Quý tần đỏ bừng, vò nát khăn trong tay.
Hoa Thường khẽ cười giải vây: "Cái này thật sự là do bổn cung không phải, mấy ngày nay ta cũng không tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng sủng ái, bổn cung nhận mà hổ thẹn. Xin Hoàng hậu nương nương khoan thứ."
Hoàng hậu hờn dỗi nói: "Hiền phi muội muội nói gì vậy chứ. Chúng ta đều là tỷ muội một nhà, lời khách khí như vậy sau này cũng đừng nói nữa."
Hoa Thường hổ thẹn cúi đầu, thanh âm ôn hòa: "Hoàng hậu nương nương là người nhân hậu, thần thiếp ghi nhớ trong lòng."
Hoàng hậu không phải là không tức giận, nhưng vừa thấy biểu hiện của Hoa Thường thì không còn cảm thấy giận dữ nữa. Suy cho cùng thì Hiền phi vẫn luôn rất biết cách làm người.
Trong tất cả phi tần hậu cung, từng người từng người, nào có ai hận nàng. Lại càng không có người ghen ghét nàng. Sự quyến rũ của nhân phẩm thật sự rất quan trọng.
Huống chi, trong lòng Hoàng hậu biết rõ, hơn ba năm nay, cách làm người của Hiền phi thì Hoàng hậu nàng coi như cũng hiểu được bảy tám phần, tất nhiên Hiền phi không phải là người cậy sủng sinh kiêu.
Sở dĩ Hiền phi không tới thỉnh an, chỉ sợ là ý của Hoàng đế.
Hà tất phải khiến cho không khí trong hậu cung ngột ngạt như vậy? Hoàng hậu thở dài trong lòng, hậu cung này khó có người có được phẩm chất như thế.
Hoàng hậu trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn Hoa Thường ôn nhu nói: "Thân thể Tứ Hoàng tử thế nào rồi? Bổn cung cũng đã lâu chưa gặp nó. Hôm nào ôm đến đây cho ta nhìn một chút, Tam Hoàng tử cũng rất nhớ đệ đệ đó."
Nụ cười của Hoa Thường cũng chân thật hơn rất nhiều, thanh âm ôn nhu đáp: "Nghe nói Tam Hoàng tử được Hoàng thượng tự mình nuôi dưỡng ở Kiến Chương cung, càng thêm long chương phượng tư [1], tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà không tầm thường chút nào."
[1] Long chương phượng tư: Khí chất tư thái của rồng của phượng.
Thành Phi cũng rất thích đề tài về hài tử, lấy khăn che miệng cười nói: "Hôm qua Nhị Hoàng tử còn dạy Tam Hoàng tử luyện kiếm, quả thật làm ta buồn cười không chịu được. Tam Hoàng tử mới ba tuổi, cầm kiếm gỗ nhỏ, nghiêm trang học hỏi. Nhị Hoàng tử cũng xem chuyện này là đại sự, mỗi ngày nhắc mãi muốn dạy dỗ đệ đệ thật tốt, nhưng bản thân lại không làm được."
Ninh Quý tần cũng cười nói: "Hoàng thượng cũng phân phó Đại Hoàng tử dạy Tam Hoàng tử đọc sách. Các ngươi cũng biết Đại Hoàng tử cả ngày giơ đao múa kiếm, có lúc nào đọc sách đâu, hiện giờ lại phải dạy dỗ đệ đệ, nên chỉ có thể liều mạng đọc sách, không muốn mình phải mất mặt."
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu rạng rỡ hơn nữa, ôn hoà hiền hậu nói: "Giữa huynh đệ phải nên như thế, thủ túc chí thân, kỳ lợi đoạn kim [2]. Không phải lúc này thì đợi đến lúc nào."
[2] Kỳ lợi đoạn kim: đồng lòng đoàn kết.
Các phi tần mới tấn phong chỉ có thể ngồi ở một bên lắng nghe, không dám mở miệng xen vào, mỗi người đều có chút xấu hổ.
Các phi tần có địa vị cao có hài tử nói chuyện, sao các nàng có thể đuổi kịp đây?
Sau khi người mới tiến cung thì sẽ bị xem xét một khoảng thời gian. Tuy rằng các nàng không thích chịu đựng loại ánh mắt đánh giá này nhưng hiện giờ nếu như các nàng không bị đánh giá, không bị để ý, ngược lại sẽ cảm thấy trong lòng trống trải, dường như bản thân mình chỉ là một hạt bụi, không hề có ý nghĩa.
Cuối cùng các nàng đã hiểu rõ, vì sao có vài vị phi tần muốn hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình, bởi vì làm như vậy, ít nhất sẽ có chút cảm giác tồn tại.
---
Một tháng sau, Thượng Dương cung.
Sau khi Hoa Thường khôi phục thỉnh an, thì cả người có chút mệt mỏi. Trong một thời gian dài, nàng đều nằm ở trên giường, bây giờ vừa hoạt động lại nên có vài phần không quen.
Lan Chi bưng canh sâm đi đến, hiện tại mũi của Hoa Thường rất nhạy, vừa ngửi thấy mùi canh sâm, nàng liền nhíu mày, lắc đầu nói: "Gần đây bổn cung đã béo lên, thân mình cũng đã tốt hơn, sao phải uống canh sâm này mỗi ngày vậy?"
Lan Chi cười: "Thân thể của nương nương vốn yếu ớt, đồ bổ cho thân mình sao lại ngại nhiều chứ?"
Hoa Thường không uống, để sang một bên, mở miệng nói: "Gần đây Nam Chiếu ở Tây Nam phản loạn, Giang Đại tướng quân đã xuất phát mang binh diệt phản loạn. Bây giờ hầu như Hoàng thượng không đặt chân tới hậu cung, vừa lúc ta cũng nhàn rỗi, ngày mai ngươi thay mặt ta, mời Nghiêm Tần đến ngắm hoa đi."
Lan Chi hành lễ đáp ứng, sau đó hỏi: "Nói đến Nghiêm Tần, nàng ta thật là một người hướng nội. Hình như không khi nào thấy nàng ta mở miệng nói chuyện, ánh mắt thường có chút ưu sầu. Chẳng qua dáng vẻ mỹ nhân ưu buồn này Hoàng thượng lại tương đối yêu thích, Kiến Chương cung thường xuyên ban thưởng, nên ở hậu cung cũng coi như là đáng chú ý."
Hoa Thường cong cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Nghiêm Tần là kiểu người gì thì bổn cung chưa rõ, chẳng qua người ở cạnh nàng ta là Khánh Quý tần thì lại rất hoạt bát."
Lan Chi vừa nghe đến tên Khánh Quý tần liền nhíu mày, trong giọng nói cũng có vài phần oán khí: "Khánh Quý tần có dung mạo bình thường, sự sủng ái cũng bình thường, nhưng bất kể là chuyện của ai, thì nàng ta đều cố tình xen vào nói vài câu. Cả ngày mưa gió không ngừng, còn vô ý bất kính với nương nương, cũng là do nương nương tốt tính, nên không so đo với nàng ta."
Hoa Thường liếc mắt nhìn Lan Chi một cái, lên tiếng quở trách: "Đừng nói lung tung. Tính tình Khánh Quý tần quả thật không hoà đồng với người khác, nhưng ngươi xem có ai dám đắc tội với nàng ta không? Lan Tiệp dư là người thanh cao khí ngạo, nhưng khi Khánh Quý tần châm chọc thì Lan Tiệp dư cũng coi như không nghe thấy, ngươi nghĩ là vì cái gì?"
Lan Chi mím môi, cúi đầu nhận sai: "Nô tỳ sai rồi."
Hoa Thường sửa lại sợi tóc bên thái dương của mình, nhẹ nhàng nói: "Thái hậu còn một ngày, thì nàng ta sẽ còn một ngày. Hoàng đế không sủng ái nàng ta thì thế nào, vẫn phải đến cung của nàng ta nghỉ tạm, đây là thể diện."
Lan Chi có chút bất bình nhưng thấy nương nương nhà mình vẫn bình tĩnh, cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Nương nương, nhanh uống canh sâm đi, không lại nguội mất." Lan Chi cầm lấy canh sâm đang đặt một bên ở trên bàn, bưng đến trước mặt Hoa Thường, cố chấp nói.
Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài, nhưng mà không nhận, sau đó khẽ nói: "Tháng này bổn cung chưa tới, chậm cũng gần nửa tháng, canh sâm này không thể uống tuỳ tiện được."
Lan Chi ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa làm rơi chén sứ Thanh Hoa trong tay.
Sau đó vội vàng quỳ xuống bên người Hoa Thường, mở to hai mắt nhìn, vui mừng mà đè thấp giọng, cất tiếng nói: "Nương nương, nương nương này... Có thể là có?"
Hoa Thường trầm giọng quát lớn: "Hoảng cái gì mà hoảng, thật không ra gì. Hiện tại sao biết được là có hay không, nhưng cũng không nên nghĩ là không phải. Sau này thức ăn của bổn cung, ngươi nhớ lưu tâm, phải để ý tỉ mỉ một chút."
Lan Chi gật đầu như giã tỏi, cả người đều lên tinh thần, đâu còn hơi sức quản đến Khánh Quý tần gì đó nữa. So với khả năng trong bụng nương nương nhà mình có tiểu Hoàng tử, thì Khánh Quý tần kia cũng chỉ là cặn bã.
Vui mừng qua đi, Lan Chi lại lo lắng hỏi: "Thân thể của nương nương vốn yếu đuối, có muốn thỉnh Thái y tới khám một chút hay không?"
Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói: "Ngươi bị váng đầu hả? Nếu là có hài tử, tính tháng cũng chưa đến một tháng, có là thần y cũng khám không ra, ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Lan Chi bừng tỉnh gật đầu, sau đó ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ nói: "Là do nô tỳ luống cuống."
Hoa Thường liếc Lan Chi một cái, khẽ phân phó: "Đừng đi ra ngoài nói lung tung, có biết không? Nếu như không có, e là một phen sợ bóng sợ gió, vậy thì mất hết thể diện."
Lan Chi gật đầu chắc nịch: "Nô tỳ hiểu rõ."
Sau đó, nàng thật cẩn thận đỡ Hoa Thường nằm xuống, lo lắng nói: "Nương nương nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng viết chữ thêu hoa nữa, mệt thì làm sao bây giờ?"
Hoa Thường dở khóc dở cười, chuyện này có ảnh hưởng gì đâu, vậy mà Lan Chi đã bắt đầu lo lắng rồi.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hoa Thường vẫn đưa tay nhẹ nhàng bình thản vuốt ve bụng nhỏ của mình một chút. Nếu như nàng thật sự có đứa nhỏ thì...
Nếu tính tuổi tác, nàng đã mười chín, tính tuổi tròn thì cũng mười tám, thân thể phát triển cũng không sai biệt lắm, cho nên Hoa Thường không xác định rõ được. Từ lúc nàng khỏi bệnh, Hoàng đế sủng hạnh vô cùng thường xuyên, cho nàng hưởng thụ đãi ngộ của một sủng phi chân chính. Dưới tình huống như vậy, muốn tránh thai quá khó khăn, chỉ cần có một hành động nhỏ thì người khác cũng có thể nhìn ra được.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng thì nàng cũng có điều để mong đợi.