Chương 42
Hôm nay Tống Thanh Chấp mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc, Hứa Tinh Lạc không nhịn được vừa hôn người ta vừa cởi hai cúc áo, bỗng nhiên cảm thấy rất yêu cảm giác nửa kín nửa lộ này.
Đặc biệt là khi rời khỏi căn phòng nhỏ bé, chật chội đó.
Mọi thứ xung quanh như đang bừng sáng, khiến chàng trai trước mặt càng trở nên cực kì kinh diễm.
Chậc, Tống Thanh Chấp vẫn thích hợp ở những nơi chói mắt hơn.
Bả vai truyền đến hơi lạnh làm Tống Thanh Chấp khẽ hít vào một hơi, cảm giác trên da mình nổi những hạt nhỏ do không khí kích thích, sau đó cậu cho rằng Hứa Tinh Lạc sẽ tiếp tục cởi xuống, nhưng không.
Người kia có vẻ hài lòng với điều này và cứ nán lại trên vai cậu.
Có lẽ là sợ ở đây có camera, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, nếu ở căn phòng nhỏ kia thì đã hơn thế này.
Tuy nhiên đổi một hoàn cảnh khác quả thực có niềm vui khác, cả người cậu không khỏi run run, bàn tay siết chặt lấy cổ áo sau gáy Hứa Tinh Lạc mới có thể kiềm nén nỗi nhộn nhạo rung động.
"Shh...... Cậu đang làm gì đấy," Hứa Tinh Lạc bị nam sinh ngồi đối diện mê hoặc, hắn nóii: "Không phải đã nói rằng chúng ta chỉ hôn thôi sao? Sao cậu chưa nói gì đã động tay động chân cọ tôi rồi......"
"Cậu không động tay động chân mà cởi cúc áo tôi sao?" Tống Thanh Chấp nhìn bả vai của mình, đuôi mắt ửng một màu đỏ hồng.
Mọi người đều một chín một mèo như nhau, đều không phải người đúng đắn gì.
Thấy hắn không nói gì, Tống Thanh Chấp khoe khoang cười nhe ra hàm răng nhỏ, trắng đến chói mắt: "Đây là, tôi thắng nhé?"
"Ừ, cậu thắng." Hứa Tinh Lạc thua nhưng tâm trạng mẹ nó cứ như hoa hướng dương nở lúc tám chín giờ sáng, xán lạn khó tả, hắn mỉm cười, hơi ngẩng mặt nhìn chàng trai ngồi cao hơn mình một chút, vô cùng dịu dàng.
"Không cho cậu xem." Tống Thanh Chấp cài nút áo của mình lại.
"Vậy cậu đừng ngồi lên chân của ông đây nữa." Hứa Tinh Lạc giật giật chính mình chân.
"Hiếm lạ gì đâu." Tống Thanh Chấp nói xong liền đi xuống, không phải cậu không thích đôi chân dài của bàn học Hứa Tinh Lạc, ngược lại cậu quá là thích cảm giác ngồi lên trên đây, nhưng cậu biết cân nặng của mình không phải Triệu Phi Yến, ngồi lâu sợ rằng sẽ khiến chân Hứa Tinh Lạc tê rần.
"Ăn cơm ăn cơm." Hứa Tinh Lạc bình tĩnh lại, cầm đũa lên ăn tiếp, ban nãy đã ăn gần no rồi, hắn gắp thêm hai miếng liền mất hứng, thả đôi đũa xuống: "Tại cậu xen vào mà bây giờ mất hứng ăn rồi."
"Vậy đừng ăn nữa." Tống Thanh Chấp khôi phục bộ dáng đứng đắn, rót cho hai người hai ly rượu mơ: "Thoải mái uống đi, mình tâm sự."
Hứa Tinh Lạc cầm ly uống một ngụm, cảm nhận nơi đầu lưỡi: "Vẫn là Tống đại giáo thảo của chúng ta ngọt hơn."
Tống Thanh Chấp mỉm cười, nhân lúc không khí tốt thì nói: "Dạo gần đây nhà họ Hứa bên kia có gây phiền gì cậu không?"
Sắp thi đại học rồi, Hứa Tinh Lạc thế hiện tốt như vậy, điều duy nhất cậu lo lắng là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hoặc là nói cậu sợ, cứ cảm thấy sẽ có một quả bom hẹn giờ sẽ giữ chặt lấy Hứa Tinh Lạc.
"Không có." Chuyện nhà Hứa Thành Tống Thanh Chấp cũng coi như tham dự một nửa, Hứa Tinh Lạc không ngại cậu nhắc tới: "Cho dù có tôi cũng có thể xử lý, yên tâm đi, không cùng một đẳng cấp."
"Vậy là tốt."Niềm tin của Tống Thanh Chấp với Hứa Tinh Lạc không phải niềm tin mù quáng.
Cho nên mới càng thêm kỳ lạ, người như vậy, nhà họ Tần sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Không phải do kính lọc của cậu dày quá đâu, thật đấy, Tần Thư Thụy so với Hứa Tinh Lạc chỉ như một đứa con nít.
"Haizz." Tống Thanh Chấp bỗng nhiên thở dài.
...... Mỗi lần nhớ tới chuyện kia liền thấy đau lòng.
"Cậu......" Nhắc đến chuyện trong nhà, có mấy lời Hứa Tinh Lạc muốn nói bỗng nghẹn cổ họng, không biết có nên nói hay không, vì vậy đầu tiên hắn thử tưởng tượng nếu mình nói cho Tống Thanh Chấp mấy gã đàn ông có tiền rất khốn nạn, cậu đề phòng ba cậu tìm mẹ kế cho cậu, hắn liền cảm thấy cả người mình đều bất ổn.
Điều này không phù hợp với tính cách của hắn......
Hơn nữa, hai người không thân chẳng quen, bỗng dương hắn hỏi đến gia đình Tống Thanh Chấp cũng không tốt lắm.
"Tôi làm sao?" Tống Thanh Chấp vẫn ngồi chờ hắn nói tiếp, đợi cả nửa ngày không nghe được gì thì trực tiếp hỏi: "Cậu muốn nói cái gì?"
"Không có gì." Hứa Tinh Lạc đột nhiên rất nghiêm túc hỏi: "Cậu cảm thấy trên thế giới này thật sự có tình yêu đích thực không?"
Trái tim bé nhỏ của Tống Thanh Chấp lập tức đập binh ba binh bum, không biết Hứa Tinh Lạc muốn nói gì với mình, nếu tùy tiện đáp thì sợ mình tự mình đa tình, chỉ có thể đáp một câu trả ngược lại: "Cậu cảm thấy sao?"
"Tôi cảm thấy rất ít." Hứa Tinh Lạc uống một ngụm rượu mơ, vén tay áo bắt đầu giảng đạo lý không dừng: "Cậu xem xem, tỷ lệ ly hôn hiện giờ cao biết bao nhiêu? Lừa dối và ngoại tình vô cùng phổ biến, đặc biệt là các cặp vợ chồng trung niên, theo thống kê có đến 99% trong số họ ngủ riêng, 88% đều làm việc riêng, dữ liệu này cậu có tin không?"
"......" Tống Thanh Chấp tỏ vẻ trầm tư, cậu vẫn không biết Hứa Tinh Lạc muốn bày tỏ điều gì.
"Gần cậu có mấy chuyện như vậy không? Đều là cặp đôi kiểu mẫu sao?" Vẻ mặt Hứa Tinh Lạc thật thế ư, tôi không tin: "Cậu nghĩ lại đi, cặp vợ chồng trung niên, chia phòng ngủ, người chồng cả đêm không về ngủ, cả ngày không nói với vợ mình được mấy câu."
Hiện tượng như vậy hắn không tin nhà Tống Thanh Chấp không có.
"Cậu......" Tống Thanh Chấp tựa hồ đã nắm được chút manh mối: "Sợ mình đội nón xanh hả?"
Hứa Tinh Lạc sửng sốt, cái gì?
"Tôi," hắn chỉ vào mũi mình: "Tôi sợ đội nón xanh? Cậu đùa cái gì đấy?" Hắn sợ luôn, não Tống Thanh Chấp úng nước hả? Nói nhiều như vậy phải nghĩ chút đi chứ!
"Không phải sao? Thế......" Tống Thanh Chấp tính hỏi thắng.
"Con mẹ cậu!" Hứa Tinh Lạc lại không cho cậu cơ hội ấy, trùm trường bị khinh thường cực kì tức giận túm lấy cổ áo học sinh giỏi, dùng khuôn mặt tuấn mỹ của mình chiếm hết tầm mắt cậu: "Nhìn ông đây cho kỹ vào! Trông cái mặt này của tôi có giống sẽ bị đội nón xanh không?"
Tống Thanh Chấp lập tức ngừng thở, dù sao gương mặt tuấn tú của Hứa Tinh Lạc đúng là đẹp trai đến mức hold không nổi, đặc biết là đối với cậu, vô cùng hiệu quả: "Khụ, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, không có ý đó."
"Được, tôi cho cậu một cơ hội nữa," Hứa Tinh Lạc vỗ mặt Tống Thanh Chấp: "Tôi có đẹp trai không?"
Sửng sốt một lúc lâu, Tống Thanh Chấp nhanh chóng gật đầu: "Đẹp, mặt mày như hoa, hoa nhường nguyệt thẹn."
"Vậy vì sao cậu mới là giáo thảo của Đức Trung?" Bạn học Hứa Tinh Lạc bày tỏ ý kiến.
"Này......" Câu hỏi toi mạng vẫn chưa dừng lại ở đó, may sao đầu óc Tống Thanh Chấp xoay chuyển rất nhanh: "Bởi vì bọn họ không có cơ hội thưởng thức vẻ đẹp của cậu, không cảm được mỹ mạo của cậu."
"Mẹ nó." Học sinh giỏi sử dụng từ ngữ rất tuyệt vời.
Hứa Tinh Lạc phụt một tiếng bật cười, tay cũng buông lỏng cổ ảo Tống Thanh Chấp, được được được, hắn thấy rất thoải mái, không sai, cùng với việc bị mọi người đẩy vào vị trí giảo thảo, hắn tình nguyện chỉ có...... Một người đáng giá cảm được mỹ mạo của hắn.
Khá tốt.
Rốt cuộc cũng được thả ra, Tống Thanh Chấp sửa lại cổ áo của mình, khẽ thở ra một hơi.
"Mấy lời tôi nói vừa rồi cậu nhớ kỹ vào." Hứa Tinh Lạc vỗ vai Tống Thanh Chấp.
"Được." Tống Thanh Chấp cũng không phải người không biết nghĩ, đối phương đã nhiều lần nhấn mạnh việc này với cậu như vậy, cậu có là đồ ngốc cũng phải sớm nhận ra.
"Cảm ơn cậu đã quan tâm." Cảm nhận nguy hiểm ấy chính Tống Thanh Chấp cũng đã có rồi, chỉ là cậu không ngờ Hứa Tinh Lạc cũng sẽ thấy lo lắng cho cậu.
Biết người nọ hiểu rồi nên Hứa Tinh Lạc không nói nữa, chuyện này có nói thế nào cũng thấy xấu hổ.
Nói thêm nữa Tống Thanh Chấp sẽ cảm thấy hắn đưa tay quá dài.
Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp uống đến chiều, đến gần bốn giờ thì Hứa Tinh Lạc nói mình mệt rồi, hỏi Tống Thanh Chấp đặt phòng ở đâu, hắn muốn đến đó ngủ.
Bởi vì thật sự rất buồn ngủ, Hứa Tinh Lạc bước vào cũng không có ý định gì xảy ra trên chiếc giường lên kia, trực tiếp nằm xuống giường ngủ.
Sau đó, ngủ xong thì thấy dễ chịu hơn mới nhớ phải cởi quần áo, sau đó ôm lấy Tống Thanh Chấp nằm bên cạnh vào lòng.
Tống Thanh Chấp cởi quần áo ngay từ đầu nên ngủ rất ngon, không hề bị Hứa Tinh Lạc lăn lộn đánh thức, có lẽ là do trưa nay uống chút rượu, Hứa Tinh Lạc thấy tiếc nuối, hôn lên gương mặt phiếm hồng của người nọ một cái rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Hai người bọn họ ngủ thẳng giấc đến 7 giờ tối, giống với câu nói, ngủ một giấc đến lúc dậy thì trời đã tối rồi.
Tống Thanh Chấp mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nghiêng, sau lưng là lồng ngực của Hứa Tinh Lạc, mà tay của người nọ ôm lấy eo cậu, cậu vừa động một cái đã nghe thấy: "Tỉnh rồi hửm?"
"Ừm, ôi chao ngài......" Tống Thanh Chấp sờ cánh tay bên eo, quay đầu: "Không phải coi tôi là thụ chứ?"
"Cái gì?" Hứa Tinh Lạc cũng vừa tỉnh ngủ, sửng sốt một lát liền nói: "Chứng vọng tưởng bị đè cho cậu đó, cậu lấy đi."
Sau đó rút cánh tay vòng qua eo Tống Thanh Chấp về, xốc chăn bước xuống giường đi xả lũ.
"Cũng đâu có kháng cự như vậy." Trong giọng điệu của Tống Thanh Chấp có sự không chắc chắn, nếu phải miêu tả thì giống như cậu phải đối mặt với câu hỏi chưa từng gặp chưa đó, biết rõ mình không làm được, nhưng vẫn muốn thử xem.
Hứa Tinh Lạc vì lời nói của cậu bên mép giường mà trượt chân té ngã, cái trán đẹp trai ngang trời đập vào chân bàn, hắn gào một tiếng, đau đau đau, rồi trực tiếp ngã thẳng xuống thảm ôm lấy chán: "Mẹ nó mẹ nó! Đau ——"
Cảm giác kích thích này chỉ có thể được loại bỏ bằng cách ôm đầu lăn qua lăn lại trên sàn nhỏ!
Hứa Tinh Lạc vừa gào một tiếng đã dọa Tống Thanh Chấp sợ hãi, cậu nhanh chóng lao thẳng xuống sàn: "Đập vào đâu? Cho tôi xem nào."
"Đau đau đau!" Hứa Tinh Lạc cứ liên tục gào lên.
"Đừng che lại, để tôi xem nào!" Tống Thanh Chấp gấp đến độ hét lớn, lực tay cũng vô cùng lớn, lập tức bẻ tay Hứa Tinh Lạc ra.
Hứa Tinh Lạc lập tức khờ luôn, cũng quên luôn phải gào khóc, trong đầu chỉ còn lại tính nết đáng sợ cùng sức lực kinh người của Tống Thanh Chấp.
Tống Thanh Chấp thật sự thấy nóng nảy, nào nghĩ được nhiều, lúc này cậu vén tóc Hứa Tinh Lạc lên nhìn thì thấy một mảng đỏ, không bị xước hay chảy máu mới bình tĩnh lại.
"Coi cậu gào kìa." Cậu buồn cười liếc nhìn Hứa Tinh Lạc.
Lại thấy Hứa Tinh Lạc đờ người ra nhìn mình, mẹ nó, làm sao đấy, không phải là đập tới choáng đầu rồi chứ?
Tống Thanh Chấp nhanh chóng đo nhiệt độ: "Không phải là chấn động nào rồi đấy chứ? Hả, cậu có cần đến bệnh viện chụp X-quang không?"
"Cậu tự đi đi! Cậu mới bị chấn động não ấy." Hứa Tinh Lạc vỗ bay tay người nọ, lăn một vòng trên mặt đất rồi ngồi dậy, phi thẳng về phía phòng tắm: "Tôi vô cùng khỏe mạnh, ngài nên làm gì thì cứ làm đi."
"Thế sao tự dưng cậu ngã? Tuổi còn trẻ mà khả năng cân bằng kém vậy sao." Sợ bóng sợ gió một hồi, Tống Thanh Chấp xếp chăn lại, cậu suy nghĩ, dẫm hai chân thảm: "Cái thảm này đâu dễ trượt, cũng đâu có đồ gì làm cậu vấp, chẳng lẽ là chân trái vướng chân phải?"
Trong phòng tắm, nửa ngày chẳng ai đáp lời.
Tống Thanh Chấp đi qua gõ gõ cửa: "Bạn học Hứa Tinh Lạc, nói chuyện."
"......" Trong phòng tắm, Hứa Tinh Lạc nhìn chằm chằm cái trán mình trong gương, cũng may, không phá hủy thịnh thế mỹ nhan của hắn: "Bạn học Tống Thanh Chấp, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì việc gì phải tìm nguyên do, làm người phải nhìn về phía trước, mà không phải lãng phí thời gian vào những chuyện không có ý nghĩa."
"Cậu cảm thấy chuyện tôi nói không có ý nghĩa?" Tống Thanh Chấp nói bằng giọng rất thấp.
Hứa Tinh Lạc lần đầu tiên ghét bỏ giác quan của mình quá nhạy bén, nếu hắn vô tri thêm chút thì chắc chắn hắn nghe không hiểu Tống Thanh Chấp đang không thoải mái.
"Không." Hứa Tinh Lạc cười hì hì mở cửa ra: "Tôi nói chuyện tôi bị té không có ý nghĩa, sao cậu đột nhiên dữ dằn vậy?"
"Vậy ư," Tống Thanh Chấp bình tĩnh lại, cậu cũng không chắc nữa, hay là Hứa Tinh Lạc thật sự không nghe thấy: "Vậy trước khi cậu ngã có nghe thấy tôi nói gì không?"
"Hả?" Hứa Tinh Lạc vừa nghe liền nói thầm trong lòng, sao hôm nay nhiều câu hỏi toi mạng quá vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Ha, dọa ch.ết tinh nhãi con