Chương 42: Có thể nào buông tay?

Từ sau lần ở trước cửa thang máy Vũ Chính bắt gặp tình cảnh kia của Hinh Ỳ cùng Dư Chân thì đã vài ngày hai người đều không nói chuyện, đây cũng không phải vấn đề để tức giận, sau khi trở về Hinh Ý vốn cũng rất ít khi nói chuyện với anh, nhưng mà vài ngày nay Lý quản gia, người giúp việc trong nhà đều cảm nhận được bầu không khí nặng nề của hai người, không khí trong nhà cũng nặng nề vô cùng.


Hôm nay là thứ bảy, mỗi tuần ngày này Hinh Ý đều về nhà mẹ, nhưng tuần tới công ty phải tập hợp báo cáo tài vụ quý này đưa lên cho JL kiểm tr.a nên cô không thể không về công ty cùng mọi người tăng ca.


Khi cô đi đến gara mới phát hiện ra mình đã để quên một văn kiện quan trọng trong thư phòng, vì vậy theo đường cũng quay trở lại thư phòng.
Trong phòng ánh sáng tràn ngập, ánh nắng sớm thậm chí là hắt vào hành lang lầu hai, làm cho mọi vật trong nhà ấm áp hơn một chút.


Sau khi Hinh Ý về thư phòng lấy văn kiện thì lập tức đi ra, tuy nhiên cô lại nghe được trong hành lang cùng căn phòng của chủ nhân ở đối diện truyền đến tiếng nói chuyện.


Ngôi nhà được sửa sang lại nên gian phòng Hinh Ý có thể đi vào cũng chỉ có thư phòng của mình, những phòng khác cũng không biết dùng làm gì. Cô từng bước từng bước đi về phía gian phòng kia, cửa không khóa, chỉ đóng một nửa.


Hinh Ý vừa đi vào phòng ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã cảm thấy máu trong người như sôi trào, cả người như đông cứng lại.


available on google playdownload on app store


Ánh mặt trời theo khung cửa sổ rọi vào làm cho cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, không khí trong phòng có chút nặng nề, cách cửa sổ gần nhất là một thanh xà kép, Vũ Chính dùng lực để hai tay chống lấy thân thể, cố gắng di chuyển về phía trước. Bác sĩ phục hồi chức năng ở bên cạnh cẩn thận dùng hai tay để hờ chung quanh anh, phòng ngừa anh bị té.


Nửa người dưới của anh không có chút tác dụng chống đỡ nào, toàn bộ đều dựa vào lực hai cánh tay cùng nửa người trên nghiêng người kéo cơ thể về phía trước. Hai chân gầy yếu mà đơn bạc, mũi chân nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, không hề có chút lực nào.


Hinh Ý cảm thấy cả bàn tay đều run rẩy, cố gắng mở to hai mắt nhìn, không cho nước mắt chảy xuống. Dù cho cách một khoảng xa như vậy, cô cũng có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi không ngừng rơi từ trán anh xuống bộ quần áo màu trắng của anh, cô có thể nhìn thấy anh cắn chặt răng đến nổi cả gân xanh trên trán, thậm chí còn có thể cảm nhận được anh đang dùng hết toàn lực mà chống đỡ cơ thể khiến cho hai bàn tay run rẩy.


Túi văn kiện bị cô dùng hết sức nắm lấy đã hơi biến dạng, cô không có cách nào, cũng không biết phải dùng phương pháp gì để đè nén nỗi đau của lòng mình.


Từ sau khi xảy ra tai nạn, khi từ Mĩ trở về, mỗi lần anh đi trị liệu đều từ chối đi cùng cô. Cô cũng biết tính kiêu ngạo của anh, cho nên từng yêu cầu muốn cùng đi trị liệu với anh, cô cho rằng làm vậy cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của anh.


Thật ra thì không thể bằng, tự mình tận mắt nhìn thấy loại đau đớn kia thì ra không giống như vậy, đau triệt nội tâm, như bị ai đó đào rỗng trái tim.


Năm đó lúc cô ra đi, tay phải của anh vẫn không thể dùng được, nhưng mà hôm nay nhìn qua đã có thể chống đỡ được, cái giá phải trả làm sao có thể dừng lại ở mức độ gian khổ không thôi để hình dung.


Vũ Chính cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân đều căng cứng, anh muốn dùng lực bước lên một bước nhưng dường như vĩnh viễn chỉ có thể dùng thân trên nghiêng người nhướng về phía trước.


Đúng lúc này thì lảo đảo một cái, bác sĩ trị liệu đứng bên cạnh nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của anh.


Hinh Ý cảm thấy tim mình như nhảy lên yết hầu, cô dùng sức lấy tay phải che miệng của mình, sợ buông lỏng một chút cô sẽ khóc ra thành tiếng, dù cho hai mắt đã mở thật lớn nhưng nước mắt vẫn không tiếng động mà rơi đầy trên mu bàn tay cô, lạnh buốt xuyên thấu da thịt, dường như đã thấm qua máu mà thâm nhập vào trái tim đã sắp đông thành băng của cô.


Cô lập tức xoay người bước đi, không thể chờ đợi được muốn trốn thoát khỏi cảm giác thê lương bất lực này. Cô không dám liếc mắt nhìn lại, nỗi bi thương cùng bất lực trong đôi mắt anh làm cho lòng cô rung lên, cô sợ chính mình liếc mắt nhìn lại nhịn không được mà chạy tới ôm lấy anh.


Quản gia trông thấy lúc xuống lầu mặt cô đầy nước mắt, muốn đi đến nhưng rồi lại bất lực rời đi, chuyện của bọn họ một quản gia như ông làm sao có thể quản được, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.


Sau khi xuống lầu Hinh Ý đi thẳng đến gara, giống như không hề có chuyện gì nổ máy xe đi về phía công ty.


Đến công ty, trước lúc xuống xe cô trang điểm lại một lần nữa rồi mới bước vào công ty, cô làm sao có thể yếu ớt như vậy? Cô không thể, cô còn phải chăm sóc cho mẹ, còn phải bảo vệ tâm huyết của ba ba.


Hít sâu một hơi, sau khi bước vào công ty, cô lại trở thành một Lâm Hinh Ý khôn khéo, cô tự nói vời mình như thế.


Dư Chân nhìn Hinh Ý mặt vô cùng tiều tụy đứng đối diện, dù cho bề ngoài có chỉnh tề thế nào thì vẫn không giấu được nội tâm mỏi mệt, cô như vậy làm cho anh nhớ tới Lâm Hinh Ý đứng trước biển rộng ở Australia, làm cho anh đau lòng.


Thừa dịp tất cả mọi người đang nghỉ trưa, anh ở trong phòng họp cẩn thận nói: “Nếu như hôm đó anh quá đường đột làm cho em khó xử thì anh rất xin lỗi. Thật ra thì anh…”


Hinh Ý đóng văn kiện lại, đứng lên ngắt lời anh: “Không liên quan đến anh.” Sau đó vẻ mặt lãnh đạm đi ra ngoài.
Dư Chân cũng lập tức vượt lên, bắt lấy cánh tay của cô, do dự một chút rồi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn chứ…”


Hinh Ý có chút ngạc nhiên nhìn anh, nở một nụ cười rồi nhẹ gật đầu. Cho tới bây giờ thì anh vẫn là bạn của cô, lúc ở Australia đã mang đến niềm vui cho cô, cả đời này cô sẽ không quên.


Dư Chân tiếp tục nói: “Vậy cùng người bạn này ăn một bữa cơm đi. Người ta ngàn dặm xa xôi đến đây, ai cũng không quen biết, chỗ nào cũng không biết đường, em cũng phải làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà đi chứ.” Anh ra vẻ không cam lòng cười cười.


Hinh Ý cũng bị dáng vẻ buồn cười của anh chọc cười.
Cảnh đêm nơi thành thị là mê người nhất, những ánh đèn neon rực sáng bầu trời thành thị, khắp nơi đều náo nhiệt người, nhưng lại không thể gây sự chú ý của Hinh Ý được.


Ngồi ở ghế phụ, Dư Chân nhìn khuôn mặt lúc sáng lúc tối lúc lại âm trầm của Hinh Ý, anh nhìn nhìn chung quanh, lập tức hỏi: “Em đang muốn đi đâu vậy?”
Hinh Ý vẫn chuyên tâm lái xe, nhìn về phía trước lạn lùng nói: “Anh không muốn đi ăn cơm sao?”


“Nhưng mà đây chính là khu tập hợp các nhà hàng cao cấp nha.” Anh nhìn nhìn chung quanh đều là những khách sạn cao cấp.
“Vậy chứ anh muốn đi đâu?” Hinh Ý có chút không nhịn được, cô không tin người lớn lên ở Mĩ từ nhỏ này lại biết chỗ ăn uống.


“Đương nhiên là đến nơi nào đặc trưng nhất của thành phố này rồi.” Vẻ mặt anh đứng đắn nói.
30 phút sau, chiếc xe thể thao của Hinh Ý dừng tại một gian hàng thịt nướng bên cạnh bờ sông, ngay chỗ những đám người qua lại xôn xao.


Hinh Ý nhìn những chiếc bàn đầy mỡ, những thứ không rõ là gì đang quay cuồng trong lò, trong lòng sợ hãi, “Anh xác định thứ này có thể ăn sao?”
Dư Chân thản nhiên nói: “Tất nhiên có thể.”


Nhưng Hinh Ý chỉ cầm một ly nước, nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm, không hề động tới những thứ khác.
Ngược lại Dư Chân lại ăn cho đã nghiền, không hề để ý chút nào đến quanh cảnh ầm ĩ xung quanh.


Trong quán có karaoke miễn phí cung cấp cho khách dùng cơm trong quán, Dư Chân nhiệt tình bất chấp tất cả nhảy lên sân khấu.
Hinh Ý chỉ cảm thấy thật đau đầu, làm sao lại đi chọc phải tên phiền toái này chứ?


Anh hỏi anh chàng đệm nhạc bên cạnh mượn một chiếc ghita, giống như đang giả bộ dáng vẻ của một thần tượng.
“Cô bé đối diện hãy nhìn lên đây
Một màn biểu diễn đặc sắc sắp diễn ra
Xin đừng làm bộ hờ hững


Cô bé đối diện hãy nhìn lên đây
Nhìn lên nhìn lên
Đừng bị dáng vẻ của anh dọa sợ
Thật ra thì anh rất đáng yêu…”


“Tôi hát cho người bạn của tôi.” Anh còn lấy ngón tay chỉ về phía Hinh Ý, làm cho mọi người trong quán ồn ào cả lên, cho rằng anh đang tỏ tình với cô.
“Người đàn ông cô đơn bi ai
Nói ra ai có thể hiểu
Van xin em hãy vứt bỏ tất cả mà tới đây


Cùng anh ca hát thoải mái vui vẻ
Anh rất tự tin rằng mình rất đẹp trai…”
Hinh Ý bị dáng vẻ của anh chọc cười, cười đến nỗi sắp lăn ra mặt bàn, cười đến chảy cả nước mắt.


Sau khi anh hát xong bài hát kia thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều gọi “An Khả…An Khả…”
Anh đứng trên sân khấu cười cười, còn cầm microphone, ý bảo mọi người yên lặng một chút, cả quán ăn đều từ từ yên lặng trở lại, cho rằng anh muốn tỏ tình.


Hinh Ý cười không nổi, hiện tại nghĩ mà thấy sợ, ngộ nhỡ bị phóng viên ập đến thì phải làm sao bây giờ?


Nhưng Dư Chân lại căng thẳng hít thở một hơi, hắng giọng một cái sau đó kích động nói, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn Grammy, cảm ơn người đại diện của tôi Hinh Ý, cảm ơn các fan của tôi, còn phải cảm ơn công ty đĩa nhạc của tôi, tóm lại cảm ơn mọi người…”


Sau đó giả vờ xúc động gạt nước mắt, cả quán ăn đều cười vang, Hinh Ý cười đến người đều nằm lên mặt bàn.


Gió đêm thổi tới, Hinh Ý cùng Dư Chân đi bộ trong công viên cạnh bờ sông, ánh đèn neon sáng lấp lánh chiếu rọi lên khuôn mặt dịu dàng của Hinh Ý, làm cho Dư Chân cảm thấy mục tiêu ngày càng gần mình.


Hinh Ý hơi lạnh, rùng mình một cái, nhưng không ngờ Dư Chân lại lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, cô cẩn thận nhìn anh.


Dư Chân lại không để ý cười cười nói: “Không thể để cho anh không có phong độ thân sĩ như vậy chứ, truyền ra ngoài thì anh còn là người đàn ông độc thân hoàn kim sao?”


Hinh Ý bị anh chọc cười, “Anh có thể đứng đắn một chứ được không?” Sau đó đi thẳng về xe.
Dư Chân đuổi theo cô nghiêm túc nói, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người bạn như anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”


Hinh Ý có chút ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ tới anh lại dùng thân phận một người bạn mà nói ra những lời như vậy, làm chuyện như vậy, trong lòng rất cảm động.
Cô cười với anh nói: “Cảm ơn lời đó của anh, đêm nay tôi thật sự rất vui.”


Hinh Ý về đến nhà thì đã hơn mười giờ, nhìn về phía lầu hai, đèn trong phòng Vũ Chính không sáng, bình thường lúc này anh đều ở trong thư phòng xử lí công việc bên Mĩ.


Hinh Ý đi vào đại sảnh, phòng khách lập lánh ánh đèn, Vũ Chính đang ngồi trên chiếc ghế salon to, ngọn đèn lờ mờ chiếu rọi nửa bên mặt anh, nhìn không ra tâm trạng gì.


Vũ Chính nghe thấy tiếng động, xoay đầu lại nhìn thoáng qua Hinh Ý, ánh mắt rơi trên áo khoác trên đầu vai Hinh Ý, hiện lên một cảm xúc không rõ, nhưng lại nhanh chóng sa sút tinh thần.


Mặt anh không chút biểu cảm chống người ngồi lên xe lăn, sau khi thu xếp ổn thỏa hai chân thì lập tức đi vào thang máy, không liếc nhìn lại Hinh Ý.


Hinh Ý cũng nhìn áo khoác trên vai mình, không biết trong lòng vì sao không thoải mái, cô chỉ đi ăn cơm với bạn, cũng chẳng làm gì xấu, sợ gì chứ?
Cô làm sao bởi vì anh liếc nhìn mình mà sợ hãi như vậy? Là sợ anh hiểu lầm sao?


Đi về phía cầu thang, lại lơ đãng dừng lại nhà ăn, trên bàn vẫn bày biện các món ăn, hai chén cơm vẫn như bình thường trước khi ăn chưa hề được động vào, lòng của cô run lên, anh đang chờ cô về ăn cơm.


Lúc này người giúp việc đi tới nói: “Giang tiên sinh đợi cả buổi tối, sáng nay ngài ấy nói cho tôi biết hôm nay phu nhân không về nhà họ Lâm, bảo chúng tôi làm những món cô thích ăn, từ bảy giờ đến giờ vẫn ngồi ở phòng khách đợi cô. Không nghĩ tới…”


Người giúp việc nhìn khuôn mặt có chút cứng ngắc của Hinh Ý, khe khẽ thở dài, thu dọn bàn ăn.
Hinh Ý nhìn những món ăn trên bàn, dáng vẻ như đang không biết phải làm sao, ánh mắt mê ly lạ thường.


Sau khi tắm xong, nằm trên giường nghĩ ngợi, anh đợi mình cả buổi tối, nhất định chưa hề ăn gì, hiện tại có thể bị đau dạ dày không?
Nếu không thì hiện tại qua đó hỏi xem anh có muốn ăn chút gì hay không?


Lăn qua lăn lại, rồi lại đi đến trước cửa phòng anh, giơ tay lên, do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng gõ cửa.
Đợi thật lâu vẫn không có tiếng trả lời, lòng Hinh Ý bình tĩnh trở lại, có lẽ đã ngủ rồi.


Thật ra thì lòng cô vô cùng phức tạp, gõ cửa thật sự rất sợ anh sẽ đáp lại, nếu gọi cô vào, lúc trở ra sẽ nói gì đây?
Cô cúi đầu đi trở về gian phòng của mình.
Đêm nay, dài dằng dặc, cô trằn trọc nhiều lần, vẫn là một đêm không ngủ.






Truyện liên quan