- Chương 1: Hạnh phúc
- Chương 2: Kết hôn
- Chương 3: Tuần trăng mật 1
- Chương 4: Tuần trăng mật 2
- Chương 5: Thời gian ngừng trôi
- Chương 6: Không tin
- Chương 7: Chỉ mong tất cả đều là mơ
- Chương 8: Kiên trì
- Chương 9: Chẩn đoán bệnh
- Chương 10: Chờ đợi
- Chương 11: Kỳ tích
- Chương 12: Giấu diếm
- Chương 13: Tức giận
- Chương 14: Sóng gió phía trước
- Chương 15: Khách không mời mà đến
- Chương 16: Hiểu lầm
- Chương 17: Mất tích
- Chương 18: Bắt cóc
- Chương 19: Bắt cóc 2
- Chương 20: Chịu khổ
- Chương 21: Làm hòa
- Chương 22: Có gì bình tĩnh nói
- Chương 23: Bữa tiệc gia đình
- Chương 24: Thử
- Chương 25: Lễ vật
- Chương 26: Một bước cuối cùng
- Chương 27: Biến cố bất ngờ
- Chương 28: Tuyệt vọng
- Chương 29: Vết rạn
- Chương 30: Tang lễ cho ai?
- Chương 31: Đánh mất
- Chương 32: Nếu như như vậy có thể quên những ký ức về anh
- Chương 33: Đó là anh sao?
- Chương 34: Không phải anh
- Chương 35: Động lòng
- Chương 36: Đường về
- Chương 37: Giãy dụa
- Chương 38: Đào hoa như trước?
- Chương 39: Về nhà
- Chương 40: Nơi nào không gặp lại
- Chương 41: Chiến tranh của đàn ông
- Chương 42: Có thể nào buông tay?
- Chương 43: Ánh sáng hy vọng
- Chương 44: Kìm lòng không được
- Chương 45: Lòng chua xót
- Chương 46: Chỉ cần anh
- Chương 47: Ấm áp
- Chương 48: Hòa vào nhau
- Chương 49: Vuốt ve
- Chương 50: Lại là anh ta?
- Chương 51: Không buông tay
- Chương 52: Tha thứ cho em
- Chương 53: Sương mù
- Chương 54: Chiến trường
- Chương 55: Nhẫn tâm
- Chương 56: Mưa đau thương
- Chương 57: Nỗi khổ ly biệt
- Chương 58: Không có chỗ cho lời nói nhớ thương
- Chương 59: Tìm kiếm
- Chương 60: Khúc hát bi thương
- Chương 61: Lựa chọn
- Chương 62: Tài nấu nướng
- Chương 63: Đứa trẻ
- Chương 64: Như xa như gần
- Chương 65: Nguyện vọng ngày sinh nhật
- Chương 66: Không may gặp mối tình đầu
- Chương 67: Niềm vui bất ngờ
- Chương 68: Ánh chiều tà
- Chương 69: Tội gì
- Chương 70: Trả thù
- Chương 71: Hoa bách hợp vs hoa hồng 1
- Chương 72: Hoa bách hợp vs hoa hồng 2
- Chương 73: Trăm năm hạnh phúc
- Chương 74: Phiên ngoại – Nhật ký bất đắc dĩ của phụ nữ mang thai
- Chương 75: Viên mãn
Convert: Nothing_nhh Link
Edit: Phù dung đào hoa & Panda đào hoa
Cặp đôi: Lâm Hinh Ý – Giang Vũ Chính
Giang Vũ Chính và Lâm Hinh Ý vốn là một đôi vợ chồng son hạnh phúc. Yêu nhau từ thời còn học đại học, gia thế ngang ngửa nhau. Cả hai đều là những người tài hoa, môn đăng hộ đối. Những tưởng họ rồi sẽ có một cuộc sống tuyệt đẹp, ngọt ngào như ngày còn yêu nhau nhưng định mệnh trớ trêu đã hủy hoại tất cả. Tuần trăng mật mặn nồng giờ chỉ còn lại đắng cay và chua chát.
Cha Hinh Ý chẳng may mất đi. Tội lỗi được quy lên đầu Giang Vũ Chính. Hận thù xoá nhòa yêu thương, cuốn phăng mọi hồi ức ngọt ngào cùng lời thề nguyện thiêng liêng trước bàn thờ của Chúa.
Buổi sáng mưa tầm tã ngày đó, vì một phút bốc đồng, Hinh Ý đã nguyền rủa chính người ông mình đã chọn để nắm tay đi hết cuộc đời trước đó không lâu.
“Nếu anh muốn đi lên, hãy đi bằng chính đôi chân của mình chứ đừng ngồi lên đầu hay vai người khác…”
Yêu người phụ nữ ấy hơn cả chính sinh mệnh mình. Khoảnh khắc lời nói tàn nhẫn đó thốt ra, Vũ Chính vẫn chọn che chở và yêu thương cô dẫu cái giá của tình yêu đó là đôi chân quý giá hay thậm chí là một thân thể oặt oẹo, mềm yếu.
Ba năm chia ly, người đàn ông đó không ngừng cố gắng, không ngừng xây dựng và mở rộng đế chế.
Sáng lập Giang Lâm, xây dựng JL. Tất cả cũng chỉ để chờ đợi người con gái kia có thể trở về bên mình một lần nữa.
Sợ cô bị tổn thương khi biết được sự thật về cái chết của cha. Anh chọn im lặng, đối mặt với sự ghẻ lạnh và mọi lời lẽ cay nghiệt của cô và người nhà Lâm gia.
Yêu đến hèn mọn, đến ti tiện. Đêm Noel thiêng liêng, mọi người quây quần bên người mình yêu thương còn anh thì cứ tin vào lời hứa đó mà chờ đợi mãi giữa đêm đông New York lạnh lẽo, giăng đầy tuyết trắng.
Lâm Hinh Ý vì người nhà, đã không chỉ một lần thất hứa với Giang Vũ Chính. Hết lần này đến lần khác, anh luôn là người bị hoài nghi, bị vứt bỏ.
“Lẽ nào em không nghĩ rằng Giang Vũ Chính cũng là người, cũng biết đau, cũng biết buồn, cũng biết sợ hãi?”
“Lẽ nào em không nghĩ rằng Giang Vũ Chính có một ngày cũng sẽ thấy mệt mỏi?”
Chứng kiến người đàn ông mình yêu thương ngã từ trên cao xuống ngay trước mắt mình, Lâm Hinh Ý chợt nhận ra bản thân mới chính là hung thủ gây đau đớn cho Giang Vũ Chính. Lòng tin cô dành cho anh không đủ nhiều, làm sao có thể mở miệng nói tiếng yêu?
Nhưng buông bỏ hận thù, nói thì dễ, làm có khó lắm không?