Chương 1
Ý thức Lâm Phàm từ trong bóng đêm dần dần tỉnh lại, hôm nay hắn thật sự không may, phòng có bốn người, một mình hắn ra cây kéo, trở thành người thua trận duy nhất, hắn chỉ có thể nhận mệnh đi mua đồ ăn vặt cho ba người còn lại trong phòng.
Nếu ngươi nghĩ tới đây là xong, hắn mua đồ ăn vặt trở về sau đó mọi người ăn uống vui vẻ.
Nhưng sự tình không phát triển như vậy, hắn từ siêu thị xách theo một túi đồ ăn vặt rất to đi ra, hắn liền nhìn thấy một đại mĩ nhân rất cao, mặt trái xoan, mắt to, mũi cùng miệng đều nhỏ nhắn, eo nhỏ chân dài…. Đối với một tiểu thanh niên hai mươi tuổi mà nói, đó là hoàn toàn không có sức chống cự.
Tâm thần cùng ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, “đương” một tiếng Lâm Phàm liền trực tiếp đụng vào cột điện phía trước, trước mắt xuất hiện một đám sao sáng, lúc này Lâm Phàm liến không có phản ửng liền, “ oành” một tiếng, tiếp theo là cái ót của Lâm Phàm liền tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nga không phải, không phải là mặt đất toàn bùn cùng ẩm ướt, mà là gạch đá cứng rắn.
Lầm Phàm lại mở mắt, cảm giác trên tay không có sức nặng, cúi đầu liền nhìn thấy hắn ngã ở trên đất không dậy nổi, Lâm Phàm nghĩ có phải đây là linh hồn xuất khiếu, nhìn thấy bên cạnh có người kêu to, lại dìu hắn, lại gọi điện thoại kêu xe cứu thương, Lâm Phàm cảm thấy hắn không có việc gì, nhìn thấy mĩ nữ ở xa xa sắp biến mất, Lâm Phàm quyết định trước đi theo sau xem xem rồi lại nói.
Chuyện như vậy cũng không phải ai cũng được trải nghiệm một lần, huống chi mĩ nữ chất lượng cao như vậy cũng không gặp được nhiều, chờ hắn trở về là có thể thổi phồng với mấy đứa bạn thân cùng phòng, khiến cho bọn họ hâm mộ muốn ch.ết, ai kêu một đám bọn họ đều muốn ở lỳ trong phòng, xứng đáng bỏ qua cơ hội xem mĩ nữ.
Lâm Phàm vui rạo rức đi theo mĩ nữ phía trước, cảm giác vận xui hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, nễn khi thời điểm xuyên qua, hắn không biết vẫn rủi bây giờ mới bắt đầu. bất quá phúc họa tương ý, kết quả cuối cùng chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, Lâm Phàm khẳng định không biết.
Lầm Phàm đi theo về nhà mĩ nữ, nhìn thấy một soái ca đi ra nghênh đón, trong lòng thoáng khổ sở, mĩ nữ như vậy như thế nào mà không có bạn trai. Bất quá có thể xem qua nhà của mĩ nữ cũng khiến cho Lâm Phàm cao hứng, dù sao hắn là một sinh viên nghèo, tuy rằng lớn lên không tồi, bất quá hắn cũng tự hiểu lấy mình, từ đầu đến chân mĩ nữ đều là hàng hiệu, hắn cho dù có theo đuổi được cũng nuôi không nổi.
Nhìn thấy mĩ nữ cùng nam nhân đùa giỡn, Lâm Phàm cảm thấy hắn nên tránh đi một chút, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, trong phòng mĩ nữ liền biến đổi, thanh âm ôn nhu dần trở nên trầm thấp. Nội tâm Lâm Phàm lập tức có dự cảm bất hảo, quả nhiên còn chưa chờ Lâm Phàm phản ứng lại, mĩ nữ bắt đầu động thủ kéo tóc giả, cởi quần áo, mĩ nữ lộ ra ngực bằng phẵng, cả người Lâm Phàm đều sợ ngây người.
Những chuyện tiếp theo, khiến cho Lâm Phàm hận không thể làm mù hai mắt của mình, hai nam nhân ôm hôn nhau, thời điểm Lâm Phàm nhìn thấy vị mĩ nữ ôm lấy vị soái ca kia, Lâm Phàm muốn lui về phía sau rời đi, lại cảm thấy không trung đột nhiên xuất hiện một lực hút, trước mắt tối sầm, Lâm Phàm hoàn toàn mất đi tri giác….
Sau khi có lại ý thức, Lâm Phàm cảm thấy đầu có chút đau, hắn lắc lắc đầu, mở mắt liền nhìn thấy nóc nhà, nóc nhà cỏ tranh, Lâm Phàm cảm thấy chuyện tình hôm nay hắn gặ thực nhiều, lúc này hắn nên là ở bệnh viện hoặc là phòng ngủ chứ? Nóc nhà cỏ tranh là có chuyện gì xảy ra, hiện giờ đã là niên đại gì, muốn tìm một gian nhà cỏ tranh cũng rất khó, rốt cuộc ai lại vui đùa hắn như vậy, sau khi bị kinh hách, vui đùa này tuyệt không vui chút nào.
Lâm Phàm quay đầu liền nhìn thấy giường gỗ, hắn từ mặt đất đứng lên đặt mông lên mép giường, ánh mắt quét qua một vòng trong phòng, trong phòng tuy rằng đơn sơ, bất quả có thể nhìn thấy chủ nhân của phòng ở thật dụng tâm, đem phòng ở thu dọn thực sạch sẽ. Trừ bỏ giường ở dưới mông hắn, trong phòng có có một ngăn tủ cũ cùng một cái ghế dựa, ngoài ra không còn cái gì khác, thật sự sạch sẽ, thật không biết người như thế nào có thể ở tại một địa phương như vậy, khó có thể tưởng tượng.
Ngay tại thời điểm Lâm Phàm muốn chạy ra khỏi phòng, phía sau hắn truyền đến động tĩnh, Lâm Phàm quay đầu liền trợn mắt, đây là tình huống gì, một đứa nhỏ năm sáu tháng trắng noãn mập mạp, mặc một cái yến hồng lộ tiểu kê kê, ánh mắt mông lung buồn ngủ đang nhìn hắn, nhìn biểu tình kia, miệng đã bắt đầu mếu lên, là bộ dạng chuẩn bị gào khóc.
Lâm Phàm bị hù dọa, nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ chuẩn bị khóc, đối với loại sinh vật đáng yêu này, Lâm Phàm không có sức chống cự. Hơn nữa hắn chiếu cố trẻ con cũng rất chuyên nghiệp, đây đều là do đại ca hắn huấn luyện ra, hắn hằng năm nghỉ hè đầu là ôm đứa nhỏ của đại ca ở bên người.
Lâm Phàm ôm lấy đứa nhỏ, nhưng là khi hắn nhìn đến tay chính mình ôm đứa nhỏ, này tuyệt đối không phải tay hắn, tay này so với tay hắn còn trắng hơn, ngón tay thon dài rõ ràng là một đôi tay nhìn rất đẹp. Tiếp theo Lâm Phàm sờ đũng quần, tâm cuối cùng cũng hạ xuống, hoàn hảo, bảo bối trong đũng quần vẫn còn. Lâm Phàm cảm thấy thân thể này có chút gầy yếu, tuyệt không rắn chắc, một chút cơ cũng không có, cớ thể hắn luyện nhiều năm như vậy cư nhiên không có, Lâm Phàm có chút khổ sở.
Ở trong phòng tìm một vòng, Lâm Phàm không tìm được gương, ôm đứa nhỏ trong lòng đi ra ngoài phòng ở, Lâm Phàm rất nhanh ở dưới mái hiền tìm thấy chậu nước, ảnh ngược trong chậu nước là một thiếu niên tuấn mĩ, cằm nhọn xinh xắn, bạc môi hồng nhạt, đôi mắt hoa đào hơi hơi nhếch lên, trong chớp mắt lộ vẻ phong tình, đem hơi thở dương quang của hắn hoàn toàn biến mất.
Không đợi Lâm Phàm oán giận dung mạo bây giờ của mình, cũng không để ý là hắn sống lại hay là xuyên qua, đứa nhỏ trong lòng hắn vẫn vô cùng im lặng, lúc này lại oa oa khóc lớn lên, một bên khóc một bên gặm đầu ngón tay. Lâm Phàm vừa thấy, chỉ biết đứa nhỏ này là đói bụng, cảm giác được trong tay ẩm ướt, Lâm Phàm cúi đầu liền thấy được tiểu oa nhi đã tiểu lên người hắn.
Lâm Phàm nhìn đến hình dạng quần áo trong viện, cũng không đi vào trong nhà tìm, trực tiếp đến sân sau lấy quấn áo đang phơi trên xào, tiếp theo liền lấy một bộ quần áo không sai biệt lắm với bộ trên người cùng một cái yếm, một bên hống đứa nhỏ một bên đi vào nhà thay quần áo. Lâm Phàm đem quần áo thay ra để vào cái rổ ở dưới mái hiên, nơi đó đã có một bộ quần áo bẩn.
Một bên hống đứa nhỏ đó bụng đang oa oa khóc trong lòng, một bên đẩy cửa phòng bếp tìm ăn, kết quả dạo một vòng, Lâm Phàm ngay cả nước cơm cũng tìm không được.
Lâm Phàm nhìn hết thảy trước mặt, không thể không tin tưởng là hắn đã xuyên tới cổ đại, bằng không đứa nhỏ của một gia đình, như thế nào lại không có sữa bột, đồ dùng của trẻ con cũng không có một kiện. Vừa rồi thời điểm thay quần áo Lâm Phàm còn có dự cảm, nơi này so với hiện đại còn kém quá xa, cho dù là sơn thôn xa xôi, cũng không đến nỗi là ngay cả bóng đèn cũng không có.
Ngửa đầu nhìn trời, Lâm Phàm hận không thể la to một tiếng với ông trời, những ngày tháng qua của hắn đang rất tốt, vì sao lại đưa hắn đến nơi này, bất quá chính mình vừa trải qua một hồi chuyện tình khôi hài! Lão thiên vì cái gì lại đối với hắn như vậy, Lâm Phàm có thể tưởng tượng ra, từ nay hắn không bao giờ… có thể ngoạn võng du, không bao giờ… có thể tắm bồn, không có TV, máy tính di động, thiên, đó là những ngày gì ngẫm đến thực khủng bố….
Tiếng khóc của đứa nhỏ trong lòng thúc dục Lâm Phàm, người ở bên ngoài sân có thể nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, hướng tới Lâm Phàm hô một tiếng: “Lâm Phàm, vợ ngươi không ở đi, đứa nhỏ vẫn khóc là có chuyện gì, ngươi dỗ nó một chút đi…”
Lâm Phàm nghe được thanh âm thăm hỏi, là một nam nhân có khuôn mặt nhu hòa, chính là cau mày hướng tới hắn quát, hắn không có trí nhớ của chủ nhân thân thể này, tự nhiên không biết người kia là ai. Lâm Phàm hàm hồ nói: “Không phải ta không dỗ nó, nhưng nó vẫn khóc, trong nhà không có gì ăn, ta cũng không có biện pháp!”.
Ngô Anh đứng ở bên ngoài tường nghe lời nói của Lâm Phàm liền thở dài: “Trong nhà không có cái gì ăn, ngươi lấy một văn tiền đến nhà lão Lâm mua một chút sữa dê, được một chén sữa lớn đứa nhỏ có thể ăn cả ngày, thời điểm mang về nhớ phải đun lên rồi mới cho đứa nhỏ ăn….”
Triệu Hàm thật là đứa nhỏ tốt, tuy rằng đã từng hòa ly, nhưng là đối với đứa nhỏ Lâm Phàm thực không thể chê, trong thôn có tin đồn nói đứa nhỏ có thể không phải của Lâm Phàm, tính tình Lâm Phàm càng ngày càng xấu xa hơn, rõ ràng đứa nhỏ kia cùng Lâm Phàm là cùng một khuôn mẫu khắc ra, đứa nhỏ Lâm Phàm này như thế nào lại tin lời đồn đãi trong thôn.
Bất quá hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao, cư nhiên lại ôm đứa nhỏ đi ra, đợi đến lúc Ngô Anh nhìn thấy Lâm Phàm mang cái bát đi ra, cả người hắn đều có chút ngây người, Lâm Phàm hôm nay là đổi tính, Ngô Anh cũng không cho rằng hắn có thể khuyên được Lâm Phàm, vẫn là đứa nhỏ này đã tự nghĩ thông suốt rồi.
Kỳ thật Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ trong lòng ngực lại bắt đầu khóc, cắp mắt to hàm chứa nước mắt níu lấy hắn, hắn thật sự không thể nhẫn tâm tiếp tục nhìn đứa nhỏ chịu đói. Bất quá sự thật vẫn là tàn khốc, nhà này thật sự rất nghèo, phòng ở đã bị hắn tìm qua một lần, nhưng là không tìm được một văn tiền, cuối cùng Lâm Phàm không còn cách nào, không có tiền thì không thể mua chịu sao! Ở quê hắn thì không có vấn đề, đòi tiền thì chờ nương đứa nhỏ về rồi hẵng nói.
Nghĩ đến đây Lâm Phàm liền đứng dậy, người này nói thân hình mới vài tuổi, vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi, cư nhiên liền cười vợ còn sinh đứa nhỏ, cũng không biệt vợ người này bộ dạng như thế nào, nhìn bộ dạng đứa nhỏ vậy thì cũng không xấu đi, trong lòng Lâm Phàm cũng có chút chờ mong, hi vọng có thể gặp được mĩ nữ, đừng lại là một bất nam bất nữ, tâm trạng nhỏ bé của hắn sẽ chịu không nổi.
Lầm Phàm theo lời hàng xóm cách vách vừa hướng dẫn đi tới, cũng may nhận thức của nhà lão Lâm còn rất tốt, vừa thấy Lâm Phàm liền hô lên: “Lâm Phàm đại ca ngươi như thế nào lại ôm đứa nhỏ đến đây, nhất định là không có sữa dê đi, đem bát lại đây ta vắt cho ngươi”.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua đứa nhỏ trước mặt ngại ngùng nói: “Cái kia, ta hôm nay không mang theo tiền, đợi lát nữa vợ ta chở về, ta kêu nàng mang qua đây cho ngươi được không?”
Thiếu niên nhìn thoáng qua Lâm Phàm cười to nói: “Không có việc gì, hôm nay cha ta không ở ha ha ha…. Không cần tiền của ngươi, Hàm ca ca mỗi ngày đểu trả thu lao”. Đứa nhỏ nói xong Lâm Phàm nghe không hiểu lời nói của nó lắm, liền tiếp nhận chén trong tay Lâm Phàm chạy vào sân.
Lưu lại một mình Lâm Phàm đứng ở ngoài sân vắt óc suy nghĩ, hắn kêu vợ hắn mang tiền lại đây, thì có liên quan gì đến Hàm ca ca, chẳng lẽ hắn ngoài vợ ra còn có một người nam nhân, nghe lời nói của thiếu niên, vị Hàm ca ca kia khẳng định là lớn tuổi hơn thiếu niên nhiều.
Đầu Lâm Phàm đều lớn một vòng, không có trí nhớ của nguyên chủ, tại địa phương không quen thật sự rất không thoải mái, chẳng lẽ hắn phải giả vờ mất trí nhớ, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được hắn cái gì cũng không nhớ.
Rõ ràng trong viện kia cũng chỉ có hai gian phòng cỏ tranh, một gian phòng ngủ, một gian phòng bếp cộng thêm nhà ăn còn có chút đồ vật linh tinh, một góc sân còn có đống củi khô cùng đống cỏ khô. Trừ bỏ một gian phòng ngủ của vợ chồng nguyên chủ, vậy Hàm ca ca kia ngủ ở đâu, cũng không thể ở phong bếp đi, phòng bếp cũng không có giường.
Tuy rằng trong đầu Lâm Phàm có rất nhiều vấn đề, cũng không thể đi hỏi hài tử kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cười ha ha tiếp nhận chén sữa dê đi về nhà, mặc kệ, trước đem tiểu tổ tông trong lòng hầu hạ cho tốt rồi nói sau.