Chương 14
Cả giác ăn no ngủ kỹ, Lâm Phàm cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, có được ngôi nhà của chính mình cảm giác thực không tồi, tốt hơn vô số lần ngôi nhà bằng cỏ tranh ở Lâm gia thôn, ít nhất ở trong nhà này mấy ngày, Lâm Phàm không có nhìn thấy chuột chạy loạn, hy vọng buổi tối cũng sẽ không xuất hiện, bằng không hắn sẽ nuôi mèo, đối với sinh vật hiện đại trong nhà Lâm Phàm điều kiện không tồi mà nói, cảm giác ở lại nhà tranh, sinh lực đời này sẽ bị hỏng.
Ngô bá sau khi kiểm tr.a phòng nhưỡng rượu thuốc, lại đi dọn dẹp phòng một phen, lúc này mới chậm rì rì đi tới chợ trong thành. Tuy rằng hắn đã liên hệ trước với người bán độc xà, thế nhưng lại cách Lạc Phượng trấn rất xa, những người đó có thể mang lại đây cho hắn hay không mới là vấn đề. Hắn muốn dạy Triệu Hàm nhưỡng rượu rắn, tự nhiên cần độc xà, nếu ở trong thành tìm được người bắt rắn, như vây thu mua sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Phàm quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ bên cạnh hắn, cũng không biết tiểu tử kia đang mơ thấy gì, thỉnh thoảng lại hoạt động miệng nhỏ nhắn, nước miếng đều muốn dính vào gối nhỏ.
Duỗi thẳng thắt lưng lười nhác, Lâm Phàm từ trên giường đứng lên lúc này trong viện thực im ắng, Lâm Phàm gọi hai tiếng, mặc kệ là Ngô bá hay Triệu Hàm cũng không ở. Mấy hôm trước vẫn bề bộn nhiều việc, hôm nay rảnh rỗi, Lâm Phàm liền bắt đầu xem xét sân hắn đã trang trí.
Mấy bồn cây đặt bên cạnh núi giả, là hắn đặc biệt chọn, núi giả này tuy rằng cũng không cao lớn nhưng cũng cao đến nửa người, có vẻ khéo léo tinh xảo, trước đó còn ở giữa sân. Núi giả đối diện nhà chính, có một cái ao nho nhỏ hình chữ nhật, chắc khoảng rộng khoảng hai mét vuông, mấy ngày trước trời có đổ mưa bên trong liền đầy nước, trong suốt thấy đáy.
Lại nói sân này cấu tạo rất là hợp lý, dưới mái hiên có một cái mương nho nhỏ, toàn bộ được trải đá, tất cả nước mưa liền lập tức lọt vào mương nước nhỏ, nước mưa dư thừa sẽ được thông qua cái ao chảy ra ngoài viện, mà cái ao so với cái mương thì sâu hơn rất nhiều, cho nên cái ao này hơn phân nửa thời gian đều có nước.
Lâm Phàm nhìn trái ngó phải, đều cảm thấy sân không tồi, thế nhưng là thiếu một cái gì đó, mùa hè này Lâm Phàm nghĩ có thể mua hoa sen về trồng ở trong ao, như vậy có thể làm cho ao có thêm chút sinh khí.
Dạo quanh sân một vòng, Lâm Phàm hướng phòng đựng rượu đi tới, phòng ngủ ở bên tay phải sân, mà hai gian phòng rượu thuốc lại đối diện phòng ở, hai cái phòng này khá lớn, cũng tương liên với cửa hàng, chọn hai phòng này bời vì ánh sáng của nó cũng không sung túc, trữ rượu tự nhiên tốt nhất.
Lâm Phàm nhìn thấy một phòng đầy những bình rượu được dán giấy, mấy bình rượu này đều lớn, có khoảng mười cân, người bán loại rượu này tự nhiên sẽ không giống uống các loại rượu khác, cho nên bán như vậy khẳng định không được, xem ra hắn trước tiên phải mua một ít bình sứ, chẳng những xem phải tốt, hơn nữa phải tinh xảo, như vậy mới có thể bán được giá tốt, ở nơi nào đóng gói tinh mỹ thì hàng hóa đều quý, đạo lý này ở nơi nào cũng giống nhau.
Lâm Phàm đang suy nghĩ phải kinh doanh như thế nào, nghe được trong viện có thanh âm của người đi lại, hắn theo trong phòng đi ra, liền nhìn thấy trong tay Triệu Hàm cầm hai cái rổ. Lâm Phàm cười nói: “Ngươi đã trở lại, như thế nào lại cầm nhiều đồ vật như vậy”.
Triệu Hàm nhìn qua Lâm Phàm cười nói: “Chúng ta vừa mới chuyển tới đây, trong nhà còn thiếu rất nhiều, ta mua mấy thứ rực rỡ cho ngươi bỏ vào trong ao”, Triệu Hàm nói xong đem rổ buông xuống, đem mấy thứ ở trong rổ bỏ ra, chỉ thấy hắn lấy ra một một cái bát thật lớn, Lâm Phàm vừa thấy, bên trong cư nhiên có năm sáu con cá màu sắc khác nhau bằng đầu ngón tay.
Lâm Phàm tiếp nhận bát cười nói: “Ta muốn trông hoa sen ở trong ao, thật không ngờ ngươi đã đi mua cá, thế nhưng nuôi cá so với hiện tại thì vẫn tốt hơn”.
“Ngươi thích thì ra chợ bên kia mà mua, ta vừa rồi nhìn thấy có người bán, đến lúc đó trược tiếp bỏ vào ao, cá hẳn là có thể sống lâu thêm một ít”. Triệu Hàm cầm rổ lên hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nghe lời của Triệu Hàm nói xong liền nghĩ một chút nói: “Được, ta chờ mát một chút rồi đi, lúc trước đi chợ cũng không thấy có bán, đúng rồi Ngô bá cũng đi ra ngoài sao, Tử An còn đang ngủ ngươi nhìn nó một chút, ta chờ mát một chút muốn đi chợ xem bình sứ, dùng để đựng rượu bán ở cửa hàng, nếu không bình rượu thuốc lớn như vậy, ngươi mua cũng không uống nổi, tốt nhất là loại hai ngụm một lọ, uống công hiệu vừa đủ, nếu là người ta uống mà lại bị chảy máu mũi mình còn phải bồi thường thì không tốt”.
Ngay khi Triệu Hàm gật đầu, Lâm Phàm mở ra cửa viện liền đi ra ngoài, hai khắc sau Lâm Phàm đã đi tới chợ, trong thành có rất nhiều chợ, Nam Dương thành cũng không nhỏ, đến cửa thành còn có ba nơi, mỗi cửa thành chắc chắn đều có chợ. Đa phần chợ trong thành đều là người nghèo bày đồ ra buôn bán, cũng có rất nhiều người ngoài thành vào bán đồ ăn, hoặc bán các đồ vật này nọ, ngạc nhiên cổ quái đủ các loại.
Lâm Phàm dạo ở chợ một vòng rất nhanh nhìn thấy nơi bán hoa sen, chợ này không phải rất lớn, nó nằm ngay bên cạnh một cái cầu nhỏ, nhóm bán hàng rong có người bày trực tiếp ở đầu cầu, có ở dưới cầu, ở bên cạnh bờ sông cũng có, ở đối điện nơi bày bán chính là cửa hàng, nếu người bán hàng rong đem đồ vật này nó bảy ở trước cửa hàng, sẽ bị trưởng quỹ của cửa hàng đuổi.
Trước sạp của người bán hoa sen cùng những người khác cũng không quá giống nhau, khuôn mặt thanh tú đặc biệt trầm mặc, những người bán hàng khác nhìn thấy khách đến sạp của bọn họ thì lập tức tiếp đón, mà người bán hoa sen này lại giống như câm điếc. Thời điểm Lâm Phàm đứng trước mặt hắn, liền ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm sau đó lại tiếp tục cúi đầu, vừa không tiếp đón, cũng không để ý tới, vừa nhìn liền biết đối phương không phải là người buôn bán.
Lâm Phàm ngồi xôm thân mình nâng lên một chén hoa sen, hiện tại là tháng chín, hoa sen trong chén vẫn như cũ nở rất xinh đẹp, nhà hắn mới vừa chuyển tới, tuy rằng Lâm Phàm cũng không mê tín, thế nhưng Trung Quốc ngày xưa đã cho rằng màu đỏ là vui mừng, thế nên thứ hắn chọn mua đầu tiên chính là màu đỏ.
Ở thời điểm Lâm Phàm nghĩ đối phương là người câm điếc, người bán hàng thấy hắn cầm lên một chén hoa sen liền mở miệng: “Thiếu gia thích chén hoa sen này sao, thích liền mua một chén, chỉ cần một lượng bạc, thật tiện nghi”.
“Một lượng, bỏ ra mua thứ này, ngươi nói giỡn đi, một lượng bạc ta có thể mua mười hoặc hai mươi bồn hoa cỏ”, Lâm Phàm sau khi nghe đối phương nói giá mà kinh hách, phải biết rằng một lượng bạc ở đây bằng với một vạn ở hiện đại, đủ để cho người thường dùng hai ba tháng, mà chén hoa sen này lại quý như vậy.
Người bán hàng nghe lời nói của Lâm Phàm, hai má đỏ một chút, rồi lại dồn dập nói: “Vị gia này, hoa sen không dễ trồng, ta cũng phải trồng rất lâu mới có thể nuôi cho chúng nở đẹp như vậy, huống chi chén hoa sen này thời điểm mua bát cũng thực đắt tiền, một lượng bạc là ta đã lỗ vốn rồi, nếu không phải ta cần tiền gấp thì sẽ không bán”.
Lâm Phàm nghe được lời nói của đối phương, cầm chén hoa sen nâng lên, quả nhiên chiếc chén này được người thợ làm rất tinh xảo, vuốt trong tay cũng phi thường bóng loáng, cùng đồ trong nhà hắn cũng không kém là bao. Vì thế mở miệng dò hỏi: “Ngươi mua bát này ở đâu, có thể nói cho ta biết không?”.
Người bán hàng sau khi nghe lời của Lâm Phàm lập tức nhíu mày, hắn lo lắng Lâm Phàm không chịu mua chén hoa sen liền tức giận nói: “Ngài rốt cuộc muốn mua hay không, không cần liền rời đi, ta mua bát này ở đầu không có quan hệ gì với ngươi”.
“Ai nói ta không mua, ta mua hai chén, nhưng ngươi phải nói cho ta biết ngươi mua chén này ở đâu, ta sẽ đưa bạc cho ngươi”. Lâm Phàm chọn một chén màu đỏ với một chén màu tím nhạt liền nói, Lâm Phàm nhìn ra, vị này buôn bán chính là vì có chuyện gia đình, chứ thái độ buôn bán như vậy, có thể bán được mới lạ.
Người bán hàng sau khi nghe lời Lâm Phàm nói, lập tức mặt máy hớn hở nói tên nơi mua chén, sau đó liền đòi tiền Lâm Phàm, Lâm Phàm lại hỏi địa chỉ, lúc này mới đem bạc đưa cho đối phương. Một người cầm bạc liền thỏa mãn nở nụ cười, một người có tin tức cần thiết liền vui vẻ rời đi, cũng coi như là một câu chuyện vui vẻ.
Kỳ thật thời điểm Lâm Phàm ra khỏi nhà, liền hỏi giá cả bình sứ của mấy cửa hàng, bình sứ giá rẻ thật sự là hắn không vừa ý, những cái lọ này quá mức thô ráp, tinh xảo lại rất đắt, một cái ít nhất phải bốn văn tiền, cửa hàng rượu của hắn tiền vốn của hắn cũng không quá một lượng, đắt như vậy thì không có lợi nhuận.
Cho dù Lâm Phàm nói với chưởng quầy hắn cần số lượng lớn, đối phương cũng không chịu giảm giá ít nhất là bốn mươi văn, thế nhưng giá cả này trên cơ bản gần bằng với số tiền vốn của hắn. Nếu là bình sứ tinh sao đều đắt như vậy, Lâm Phàm cũng chỉ có thể lùi một bước chọn bình sứ bình thường, nhưng Lâm Phàm muốn đem đóng gọi rượu tinh xảo một chút, cho nên tìm chỗ làm là tình thế bắt buộc. Lâm Phàm không phải là không có hỏi thăm qua chưởng quầy, thế nhưng bọn họ giữ bí mật, căn bản là không chịu tiết lộ cho Lâm Phàm.
Đang cầm hai chén hoa một lớn một nhỏ, Lâm Phàm chậm rì rì đi về nhà, bình sứ hắn cần chất lượng cũng giống như chiếc bát này, không cần đồ án phức tạp, Lâm Phàm chuẩn bị thiết kế đồ án đơn giản, như vậy mới thể hiện được sự đặc sắc của rượu thuốc nhà họ.
Về đến nhà Lâm Phàm nhìn nhìn cái ao, nước có chút sâu, bỏ sen vào lá sen sẽ bị nước bao phủ, hắn ngẩn đầu tìm tìm, hi vọng có thể tìm thấy một cái gì để đặt vào, nếu không không có cách nào để bỏ vào cả.
Triệu Hàm lúc này vừa mới cho Tử An ăn no liền ôm nó đi ra, nhìn Lâm Phàm trong tay ôm hoa hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ biết Lâm Phàm đang tìm cái gì liền mở miệng nói: “Bên cửa hàng có mấy khối gạch xanh, ngươi mang lại đây là được”.
“À, Triệu Hàm, Ngô bá còn chưa có trở về, ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện”, Lâm Phàm buống chén hoa trong tay hướng Triệu Hàm nói, hắn cảm thấy chuyện rượu thuốc nên cùng Triệu Hàm bàn bạc một chút, bọn họ hiện tại là ở cùng một chỗ, sau này chính là người một nhà, tự nhiên mục đích sống chính là hòa thuận.
Kỳ thật Lâm Phàm không phải không nghĩ cùng Triệu Hàm tách ra, hắn đem rượu của Ngô bá bán giá cao, dù sao bên trong cũng có một nửa thù lao là của hắn. Mà chuyện làm ăn là hắn liên hệ, giá cả cũng là hắn bàn, Triệu Hàm lúc ấy nói qua mỗi vò bán không được dưới một trăm lượng, hai bình ít nhất cũng muốn bán ba trăm lượng.
Một nửa năm trăm lượng, Lâm Phàm cảm thấy cho hắn làm tiền vốn như vậy là đủ rồi, cho dù hắn buôn bán cái gì, hắn tìm một cái thôn mua ruộng đất cũng đủ cho hắn sống nhàn nhã qua ngày. Nhưng là nghĩ lại thế giới này không có nữ nhân, hắn về sau sẽ không tìm nam nhân lập gia đình, hiện tại cùng Triệu Hàm sống chung cũng không tồi, tốt xấu cũng là nhà, còn có đứa nhỏ đáng yêu cho hắn thời gian chăm sóc.
Nếu không cho dù sau này hắn buôn bán lời rất nhiều tiền, có nhiều bằng hữu, hắn cũng không thể để cho bằng hữu ở trong nhà mình, cho nên nói đến nói đi, trong ngực Lâm Phàm giữ một ngàn lượng bạc, liền quyết định cùng Triệu Hàm sống chung, chờ sau này nuôi lớn Lâm Tử An, tốt xấu gì cũng có con trai ở bên người tẫn hiếu.
Đương nhiên tâm tư phức tạp của Lâm Phàm Triệu Hàm cũng không biết, Triệu Hàm mấy ngày gần đây rất là chắc chắn, đứa nhỏ ở chung với Lâm Phàm tốt lắm, tính cách của Lâm Phàm cũng tốt, cho dù hai người hiện giờ cũng chưa phát sinh cái gì, cứ tương kính như tân như vậy cũng rất tốt, hắn nguyện ý trả giá để có những ngày bình thản như vậy.
Ngô bá đi bộ một vòng rốt cục cũng trở về, dược liệu ở chợ hắn đã xem qua, những dược liệu này khiến Ngô bá có chút không hai lòng, đều đã bào chế qua, cũng không phải mới hái từ trên núi, trong đó còn có chút chất lượng kém. Nếu là muốn tìm được dược hắn cần, xem ra là nên tìm gia đình chuyên gia hái thuốc mới được.
Sau cơm trưa Lâm Phàm đem chuyện buôn bán rượu nói cùng Triệu Hàm và Ngô bá, đối với buôn bán Ngô bá cùng Triệu Hàm cũng không biết gì, cho nên trực tiếp cho Lâm Phàm làm chủ, trong tay bọn họ còn có hai trăm lượng bạc, cho dù ở cửa hang không bán được rượu thuốc, cũng có thể đưa đến hiệu thuốc bắc bán, như vậy có thể bán rượu cho hoa lâu, nuôi sống một nhà bọn họ cũng không có vấn đề, huống chì ngoài rượu rắn, Ngô bá còn ủ rượu khác nữa.
Làm Phàm đem chuyện tình làm bình cùng Triệu Hàm nói một chút, Triệu Hàm nói có thể đi lò gốm xem một chút, nhìn xem gia cá bình sứ tinh xảo là bao nhiêu, bọn họ có thể mang rượu tốt nhất cho vào trong bình sứ tinh xảo, như vậy giá cả có thể cao hơn bình thường, sau đó liền làm bình sứ bình thường, như vậy tiền vốn của bọn họ sẽ tiết kiệm hơn một chút.
Cuối cùng Lâm Phàm đồng ý với quyết định của Triệu Hàm, Triệu Hàm biết bên trấn Lạc Phương có mấy nhà làm đồ gốm, ngày mai bọn họ có thể đi xem, chỗ mà người bán hàng rong kia nói có chút xa, hơn nữa nhà bọn họ cũng không quen biết, cách nam dương thành ba mươi dặm, tuy rằng so với trấn Lạc Phượng cũng như nhau, nhưng lại trái ngược hướng, Triệu Hàm tự nhiên không có đi qua, Lâm Phàm cũng đừng nói tới.
Nói đến đây Triệu Hàm cũng mang chuyện ở trong thôn nói cho Lâm Phàm nghe một chút, thời gian trước Triệu Hàm cũng không muốn Lâm Phàm ngột ngạt, dù sao Lâm Phàm bề bộn nhiều việc, nhưng mà có một số việc vẫn nên giải quyết, cho nên hiện tại nói một chút cũng tốt.
Lâm Phàm liếc mắt Triệu Hàm một cái, nói cho Triệu Hàm hai vị cha mẹ kia, phụng dưỡng không thành vấn đề, hắn sẽ cùng ba vị huynh đệ bàn bạc một chút mỗi nhà sẽ đưa một lượng gạo nhất định, nhưng là muốn hắn coi tiền như rác là không có cửa đâu, hắn không phải là cái tên ngu hiếu kia, trong nhà nói một liền đào tim đào phổi, ai đối tốt với hắn đều không phân biệt được.
Triệu Hàm cũng đem ý nghĩ của mình nói cho Lâm Phàm, hắn lo lắng bọn họ ở trong thành mở cửa hàng sẽ khiến cho người ở Lâm gia thôn biết, đến lúc đó sẽ rất phiền toái. Cho nên Triệu Hàm quyết định, nếu không cẩn thận bị người của Lâm gia thôn đụng phải, liền nói với bọn họ là làm việc cho Ngô bá, Lâm Phàm là chưởng quầy, hắn chính là a ma thu thập hậu viện.
Ngô bá bên cạnh nghe đôi vợ chồng bàn bạc đối phó với thân nhân, hắn cũng không cảm thấy hai người bất hiều, thời điểm biết được lúc trước Lâm Phàm ngu hiếu đối xử với Triệu Hàm không tốt, Lâm Phàm đã bị Ngô bá xem thường không ít, đến khi Lâm Phàm nói rõ với hắn đã biết Triệu Hàm rất tốt với hắn, sẽ cùng Triệu Hàm hảo hảo sống, lúc đó Ngô bá mới đối xử hòa nhã với Lâm Phàm, con hư biết nghĩ là quý hơn vàng, biết sai mà sửa là tốt rồi.
Không trung tối như mực, Ngô bá đã muốn trở về phòng, Lâm Phàm và Triệu Hàm đều ngồi ở trong phòng ngủ, Lâm Phàm trầm mặc hồi lâu, hắn có chút ngượng ngùng mở miệng, đang sắp xếp lại ngôn ngữ.
Triệu Hàm giúp đứa con mập mạp tắm rửa sạch sẽ, lúc hắn chuẩn bị cầm quần áo để đi tắm rửa, chợt nghe thấy Lâm Phàm mở miệng: “Triệu Hàm ngươi cùng Tử An đi phòng bên cạnh ngủ đi, ngươi cũng biết ta là ai, trước kia không có biện pháp nên mới ngủ cùng nhau, hiện tại có phòng, chúng ta vẫn là tách ra ngủ thì tốt hơn…”
Triệu Hàm nhếch mày một chút cười nói: “Ngươi sợ hãi, sợ ta sẽ làm gì ngươi, đúng hay không?”.