Chương 19

Ca nhi, ca nhi, đầu óc Triệu Hàm đột nhiên vòng vo một vòng, hắn không thể làm bời vì hắn là một ca nhi, nếu hắn mặc vào quần áo nam tử, ai lại dám xác định hắn là ca nhi, tuy rằng không thể rắn chắc như nam tử, thế nhưng so với Phàm tử thì mạnh  hơn nhiều.


Nhưng thật ra là Lâm Phàm, mặc vào quần áo của ca nhi, nhìn thấy ai dám nói hắn giả trang ca nhi, không ai sẽ nghĩ rằng hắn là tiểu tử. Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là Lâm Phàm chưa có nảy nở, chờ Lâm Phàm lớn hơn một chút, thân mình và bả vai đều sẽ rộng mở hơn, cũng sẽ không còn giống ca nhi nữa.


Trong lòng Triệu Hàm có tính toán, thế nhưng hiện tại cũng không nói ra, vì thế mở miệng nói: “Vậy được rồi, ngươi cùng Ngô bá ở phía trước chuẩn bị, ta đi nấu cơm trước, chúng ta ăn cơm chiều sơm một chút.”


Lâm Phàm thấy Triệu Hàm không kiên trì, trong lòng cuối cùng cụng nhẹ thở ra, tuy rằng hắn không để ý những chuyện này, thế nhưng thế giới này cùng kiếp trước của hắn không giống nhau, nếu là bị người khác truyền đi, thật sự là không dễ nghe, Lâm Phàm lo lắng Triệu Hàm sẽ bị ảnh hưởng.


Thấy Triệu Hàm rời đi, Lâm Phàm lúc này hướng Ngô bá nói: “Ngô bá chúng ta đem những bình rượu nhỏ bỏ đến trên quầy, đem thìa trúc đặt ở bên cạnh, một vò rượu thì đặt cạnh một thìa trúc, đừng dùng chung với nhau. Nếu là có khách đến muốn thử rượu, muốn lấy thìa của bình nào thì múc của bình đó, sẽ không bị lẫn lộn mùi vị.”


Loại thìa rượu này không giống với những thìa ở đây, bán rượu ở đây dùng thìa trúc, là loại một cây trúc dài được cột vào với một chén trúc, có thể cho khách trực tiếp cho vào bình rượu múc rượu. Chẳng qua của Lâm Phàm so với  những cái khác thì tinh mĩ hơn rất nhiều, của hắn thì tăng thêm một bậc.


available on google playdownload on app store


Như là quầy của hắn, tuy rằng không phải được chế tác bằng gỗ quý, nhưng Lâm Phàm lại chọn địa phương làm tốt nhất, nước sơn là dùng màu nâu đậm mười phần, nhìn vào là thấy quý khí hòa phóng, điều này đã giúp cho mặt tiền của cửa hàng được nâng lên gấp mấy lần.


“Đi, Ngô bá sẽ nghe theo lời  ngươi nói, thế nhưng cho người khác uống miễn phí như vậy thật sự sẽ không sao chứ?” Ngô bá nghi hoặc hỏi, đối với Ngô bá mà nói, thử rượu vân vân hắn chưa có nghe qua bao giờ, thế giới này cũng không có cách kinh doanh như vậy bao giờ. Để cho người ta uống miễn phí, vậy không phải sẽ bị thâm hụt hay sao, loại chuyện ngu xuẩn này ai sẽ làm, cũng không biết Phàm tử nghĩ như thế nào. Ngô bá đối với buôn bán cũng không rõ ràng, bằng không sẽ không bị thâm hụt tiền, cho nên hắn tuy rằng nghi hoặc nhưng không phản đối.


Lâm Phàm nghe thấy lời nghi hoặc của Ngô bá liền cười nói: “Ngô bá người đừng lo lắng, đồ của chúng ta rất tốt, khẳng định có thể bán ra. Hương rượu cũng bay đến tận ngõ nhỏ thâm sâu, chúng ta kích thích cảm giác của người uống, bọn họ hưởng được ngon ngọt sẽ quay đầu lại.”


Hai người vừa nói, một bên đem ba bình rượu năm căn để đến trên quầy, ba vò rượu được được Lâm Phàm định giá cả phân biệt, loại rẻ nhất chính là bốn mươi chín văn một ly, chất lượng bình thường chín mươi chín văn một ly, loại hơi đắt một chút là một trăm chín mươi tám văn, đắt nhất chính là chín trăm chín mươi chín văn, cũng chính là rượu rắn hổ mang, thế nhưng Lâm Phàm cũng không mang rượu trấn điếm chi bảo bày ra, cái loại này thì phải số lượng có hạn.


Bình rượu và chén đã bày xong, ở bên cạnh vò rượu, có một cái khay đã được bày sẵn những chiếc chén tinh mĩ, thìa trúc được đặt dựa vào bên khay rượu. Mặt sau của quầy là một giá gỗ, đặt đầy những bình rượu to nhỏ, kỳ thật những cái này Lâm Phàm dùng để tô điểm, bên trong chỉ có mấy bình có rượu. Rượu thuốc nhà bọn họ thật ra là có hơn mười loại, thế nhưng hiện tại chỉ có bốn loại, những loại khác Lâm Phàm quyết định sẽ từ từ giới thiệu.


Lâm Phàm cùng Ngô bá quét dọn cửa hàng, quầy được lau đến phát sáng, nhìn thấy liền biết rất sạch sẽ, Lâm Phàm liền đặt mấy cái ghế ở bên cạnh quầy, chiếc ghế dựa này so với những chiếc ở quán ba cũng không sai biệt lắm, ngoại trừ không thể chuyển động nhưng có thể kéo ra hoặc nâng lên.


Trời còn chưa tối, Triệu Hàm đã nấu xong cơm, Lâm Phàm đóng cửa cửa hàng cùng Ngô bá đi ăn cơm, người một nhà ai cũng cao hứng, ngay cả Triệu Hàm cũng uống hai chén rượu. Lâm Phàm cũng tự mình hiểu lấy, thân thể này hoàn toàn không có tửu lượng, cho nên hắn liền ý tứ uống nửa chén, liền ngừng lại, kết quả bị Ngô bá xem thường, một đại nam nhân uống còn không bằng một ca nhi người ta, thật mất mặt, làm cho mặt Lâm Phàm ban đầu chỉ là hơi đỏ, lúc này lại đỏ ửng mê người.


Lâm Phàm không để ý tới Ngô bá, kỳ thật rượu bên ngoài hắn có thể uống mấy chén không say, chính là rượu của Ngô bá ít nhiều cũng cho thêm dược, hôm nay lại là ngày khai trương cửa hàng, uống tự nhiên không thể giống như rượu nhà người khác, đây là rượu nhà mình nhưỡng, đây mới là nguyên nhân Lâm Phàm không dám uống nhiều, nếu khai trương ngày đầu tiên bị rượu nhà mình làm cho say, vậy thì hắn không cần mở tiệm buôn bán.


Triệu Hàm múc nước lại cho Lâm Phàm rửa, ít nhất muốn đem mặt mày đỏ ửng giảm xuống, nếu không Phàm tử hiện tại đưa khuôn mặt kiều diễm này ra ngoài, thật sự có thể ra cửa gặp được nam tử.


Sắc trời rất nhanh đã tối sầm xuống, Lâm Phàm đốt sáng hai ngọn đèn lồng treo lại phía trên cửa, vừa lúc có thể chiếu sáng lên chiêu bài ở trên khung cửa, cũng khiến cho ngõ nhỏ tối tăm có một tia ánh sáng.


Có thể là sau khi mưa, sắc trời liền tối sớm, Lâm Phàm ngồi ở cửa hàng một hai khắc cũng không nhìn thấy một người khách nhân nào, giờ này khẳng định là đã có người ra vào, nếu là bình thường thì đã có tốp năm tốp ba người đi qua, loại người đi qua nơi này, trên cơ bản đều là người đi  hoa lâu tiêu khiển, cũng là tất cả khách nhân mà Lâm Phàm muốn giữ lại.


Lại qua thêm nửa canh giờ, Lâm Phàm hỏi thời gian Triệu Hàm, lúc này hẳn là khoảng từ sáu đến bảy giờ, đợi cho đến khi Lâm Phàm đứng lại ở cạnh cửa, trong tay cầm một cái quạt tre đuổi muỗi. Trước kia Lâm Phàm vẫn dùng quạt hương bồ, cái thứ này tuy nhẹ nhưng gió cũng lớn, nhưng là không thích hợp với địa phương này, nên Lâm Phàm liền mua một cái quạt xếp, cũng học theo các công tử thiểu gia giả trang phong lưu.


Xa xa có ánh sáng lờ mờ đang hướng tới bên này, nếu không phải ám hạng thực tối, Lâm Phàm căn bản không phát hiện. Nhìn thấy điểm ánh sáng ấy Lâm Phàm lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo quay đầu hướng Ngô bá trong cửa hàng nói: “Ngô bá chuẩn bị, có người lại đây, xem ta ngăn hắn lại”.


Đứng ở trước quầy Ngô bá nghe lời nói của Lâm Phàm liền nở nụ cười, xem tiểu tử này làm việc, Ngô bá cảm thấy được có chút càn quấy. Thế nhưng hiện tại tên đã lên dây không thể không bắn, lúc này hối hận đã không kịp, Ngô bá đi theo Lâm Phàm làm việc, hy vọng đừng đem đống xương già này của hắn gây sức ép đến tan mất, Triệu Hàm cùng đứa nhỏ còn cần nhờ tiểu tử này chiếu cố. Hôm nay ít người Ngô bá cũng đoán trước được tình hình, buổi chiều mưa to như vậy, mặt đất quá mức trơn trượt, người ra ngoài cũng giảm đi rất nhiều.


Lâm Phàm nhìn người không ngừng tới gần, trong lòng nghĩ ngày mai hắn nên mua mấy chiếc đèn lồng, đem về treo ở trong ngõ nhỏ, như vậy hắn có thể sớm phát hiện người một chút, cũng sớm một chút nghĩ đối sách tốt. Cũng không giống như bây giờ, rõ ràng là người đã tới gần, hắn còn không thể thấy rõ mặt đối phương.


Trong lòng tính toán vài lần, một công tử trẻ tuổi cầm đèn lồng đang đi gần tới chỗ Lâm Phàm, ngày thường trong ám hạng rất khó cùng người nói chuyện, công tử trẻ tuổi lại gần sau đó  nhìn về phía Lâm Phàm, dung mạo trắng nõn tuấn tú, làm cho công tử trẻ tuổi cực kỳ vừa lòng. Ngay lúc công tử trẻ tuổi muốn đáp lời thì lại thấy hiệu thuốc bắc treo đèn lồng đỏ đằng sau Lâm Phàm, lúc này hắn mới phát giác Lâm Phàm mặc là quần áo nam tử, mà không phải là quần áo ca nhi, thế là công tử hiểu ra, ban đầu đã hơi dừng chân công tử liền xem nhẹ Lâm Phàm, chuẩn bị đi đến phố hoa.


Lâm Phàm rõ ràng phát hiện công tử này muốn dừng cước bộ, thế nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên lại quay đầu chuẩn bị rời đi. Lâm Phàm gấp lại cây quạt bước ra từng bước nói: “Vị thiếu gia này xin dừng bước.”


Công tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua nhíu mày nói: “Nhường đường, ta đối với rượu này không có hứng thú.” Đối với vị công tử trẻ tuổi này mà nói, rượu ở địa phương này không thanh thuần như rượu ở hoa lâu, cũng không có mỹ nhân ở cùng, rượu còn có thể có hương vị gì.


“Vị gia này ngài không có hứng thú với rượu, vậy đối với mỹ nhân nhất định là có hứng thú, rượu này của ta cũng không phải là rượu bình thường, rượu này có thể khiến cho mỹ nhân dục tiên dục tử, có thể làm cho mỹ nhân từ nay cũng không quên được ngài. Huống chi điếm của ta hiện tại không có lấy tiền của ngài, ngài uống thử trước xem, nếu là hiệu quả tốt, ngài cho ta tiền thưởng, nếu là không có hiệu quả thì sẽ cùng tiểu nhân nói rõ ràng ha hả….” Lâm Phàm cười hả hả ngăn lại lời nói của vị công tử này.


Thiếu gia kia nghe được lời nói của Lâm Phàm, nửa tin nửa ngờ, hắn đối với chút tiền thưởng này tự nhiên là không để ý, tiền rượu đắt ở trong mắt hắn cũng không đáng giá là bao. Hắn lần này thừa dịp phụ thân không chú ý mà trộm chuồn ra ngoài, tự nhiên là hy vọng là có thể vui đùa tận hứng, Lâm Phàm giới thiệu làm cho hắn cảm thấy hứng thú, dù sao thì uống thuốc cũng hại thân thì hắn cũng biết, Lâm Phàm nói kim thương không ngã, cũng sẽ không tổn thương thân mình, điều này làm cho hắn muốn thử xem.


Công tử trẻ tuổi theo Lâm Phàm vào cửa hàng, nghi hoặc nhìn về phía ba bình rượu nói: “Ngươi nói là loại rượu này, thật sự là không tổn thương thân thể, ngươi đừng có gạt ta, bằng không ta sẽ hủy cửa hàng này của ngươi”.


“Thiếu gia yên tâm, rượu của nhà chúng ta là tốt nhất, nó có thể trợ hứng nhưng không thương tổn thân thể. Ngài đến đây ta giới thiệu cho ngài một chút, ngài lại lựa một loại nếm thử….” Lúc Lâm Phàm giới thiệu xong, công tử trẻ tuổi liền hiểu được, loại rượu này ngoài cường thân kiện thể còn có thể tráng dương, uống vào đối với thân thể cũng không có tổn hại gì, còn có thể giúp bọn họ ở phương diện kia  càng lâu, thế nhưng đối với loại chuyện này cần phải tiết chế một chút, bằng không thân thể sẽ bị hao hụt.


Lâm Phàm nếu không nói là cần tiết chế, công tử trẻ tuổi này cũng không tin tưởng Lâm Phàm, nhưng là Lâm Phàm vừa nói như vậy, công tử trẻ tuổi liền có mấy phần tin tưởng mở miệng nói: “Vậy cho ta một ly quý nhất, nếu là có hữu hiệu, tiền thưởng tự nhiên là không thể thiếu các ngươi.”


Lâm Phàm nghe vậy lập tức múc cho thiếu gia nọ một chén, chén rượu được múc tràn đầy, đây chính là thật, Lâm Phàm nâng chén đưa đến trước mặt vị thiếu gia kia nói: “Gia ngài cứ việc yên tâm, hiệu quả khẳng định tốt, một ly này miễn phi cho người dùng thử, ngài nếu cảm thấy hiểu quả tốt, lần sau chiếu cố sinh ý của tiểu  nhân một chút, giới thiệu người lại đây là được.”


Nhìn vị công tử trẻ tuổi kia đi xa, Lâm Phàm xem như là đã bước được bước đầu tiên, tiếp theo người đi qua ám hạng dần nhiều lên, Ngô bá nhìn thấy rượu giống như nước bình thường bị rót ra ngoài, những người đó nghe nói không cần tiền, cơ hồ toàn uống thứ quý nhất, điều này làm Ngô bá có chút đau lòng, một vò rượu tốt nhất cường thân kiện thể tráng dương liền nhanh chóng thấy đáy, nếu cứ phải nhưỡng rượu tốt nhất mà buôn bán như thế này thì sớm muộn cũng phải bán quán, rượu cùng rắn cùng các thứ khác cũng đều không có tính tiền.


Lâm Phàm nhìn thấy Ngô bá nhịn không được đau xót, vội vàng cười an ủi nói: “Ngô bá ngài đừng luyến tiếc, có câu nói không đưa đứa nhỏ thì không bắt được lang, chúng ta cũng không mang đứa nhỏ đi bắt lang, rượu quý nhất không phải không có trưng ra sao! Đợi cho bọn họ nếm được ngon ngọt, ngươi xem bọn họ còn không ngoan ngoãn mang tiền lại đây cho chúng ta. Đến lúc đó chúng ta khẳng định sẽ kiếm được tiền, thời gian cũng không còn sớm…. Ngô bá ngài đi ngủ sớm một chút đi, ta ở thêm một canh giờ nữa thì đem cửa hàng đóng lại.”


Ngô bá nhìn người vừa nói vừa đánh ngáp, biết Lâm Phàm cũng mệt ch.ết đi được, vì thế mở miệng nói: “Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta đã tiếp ít nhất cũng mấy chục người, nếu không đóng cửa ngủ sớm một chút.”


“Ngô bá ta không sao, trước kia ta cũng thường xuyên thức khuya, dạo này ngủ sớm là có nguyên do.” Thời điếm Lâm Phàm nói xong liền ngáp một cái, kỳ thật hiện tại cũng đã hơn mười một giờ, lúc này ở thế giới trước cũng không tính là khuya, thật không ngờ tới nơi này chưa bao lâu, hắn đã không thích ứng được với cách sống trước kia.


Ngay tại thời điểm hai người nói xong, Triệu Hàm đẩy ra cánh cửa thông với cửa hàng: “Ngô bá ngươi đi ngủ trước đi, Phàm tử ngươi cũng đi ngủ đi, kế tiếp để ta trông một canh giờ. Ta vừa rồi cùng Tử An ngủ một giấc, Phàm tử ngươi đi ngủ cùng Tử An đi, về sau chúng ta hai người thay phiên thủ cửa hàng, nếu một mình người trông, sẽ chịu không nổi.”


Lúc này Triệu Hàm mặc một thân hắc y tinh thần tỉnh táo, khuôn mặt tuấn mĩ, nhìn nơi nào còn có bộ dạng ca nhi, như thế này còn giống thiếu gia công tử phong lưu của nhà giàu sang phú quý.


Lâm Phàm nhìn đến trợn tròn mắt, ngày thường Triệu Hàm ăn mặc rất tùy ý, trên cơ bản là quần áo ca nhi cơ bản hay mặc, vì để thuận tiện làm việc nên chọn loại rộng thùng thình, nhưng lúc này lại mặc một thân hắc y tốt nhất, khiến cho Triệu Hàm càng thêm tuấn mĩ, làm cho người ta nhìn đến mê mẩn. Tâm lý Lâm Phàm có sự so sánh một chút, so với những vị công tử thiếu gia vừa mới đi qua, Triệu Hàm nhà bọn họ còn tuấn mĩ suất khí hơn, những tên đó mà so với Triệu Hàm thì còn thua kém rất nhiều, nếu Triệu Hàm là một công tử thiếu gia thì sẽ là người suất sắc nhất.


Hai người cuối cùng khiến Ngô bá đi nghỉ ngơi, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm ngồi ở cửa hàng nói chuyện phiếm, vừa trò chuyện Lâm Phàm đã ngáp mấy cái liền, nhìn thấy mắt Lâm Phàm đã muốn díu lại. Triệu Hàm rốt cục đoạt lấy quạt trong tay Lâm Phàm, đem người đưa đến phòng ngủ, khi Lâm Phàm ngăn lại người đầu tiên thì Triệu Hàm liền bắt đầu ở sau cửa nghe, nghe xong hai ba lần hắn liền biết là chuyện gì xảy ra, vừa rồi những khách nhân Lâm Phàm ngăn lại đều uống một ly, Triệu Hàm hoàn toàn có thể hiểu được phải làm như thế nào.


Lâm Phàm thật sự chịu đựng không được, hắn cảm thấy là hắn cần phải ngủ, nhìn thấy Triệu Hàm cũng không có vấn đề gì, lúc này mới nói với Triệu Hàm một tiếng, kêu Triệu Hàm qua một canh giờ nữa phải đi ngủ, đừng thức khuya, lúc này mới đi tới phòng ngủ  của Triệu Hàm, hắn còn nhớ rõ Triệu Hàm nói, Tử An một mình ngủ dễ bị giật mình tỉnh lại, có người càng có thể ngủ an ổn hơn.


Một canh giờ Triệu Hàm ngăn cản bốn năm khách nhân, lúc này cũng đã rất khuya, ít người cũng thực bình thường. Triệu Hàm cũng không cầm lại đèn lồng dưới mái hiên, tùy ý chúng nó chiếu sáng tấm kim bài rượu thuốc Ngô ký, đống lại phô môn Triệu Hàm trở lại phòng. Nhìn thấy hai người ngủ trên giường ngọt ngào, Triệu Hàm lắc đầu bật cười, thật sự là hai phụ tử, cũng không chịu đắp chăn vào.


Triệu Hàm lấy một cái chăn nhỏ đắp cho Tử An, cũng lấy một tấm chăn lớn phủ lên trên người Lâm Phàm, tiểu tử này mùa hè không có thói quen đắp chăn. Triệu Hàm thổi tắt ngọn đèn ở trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng hướng đến một phòng khác, hắn đã nghĩ thật kỹ cuộc sống sau này, đã mong muốn có những ngày tốt như thế này vô số lần.


Ngày hôm sau trời vừa sáng Lâm Phàm liền tỉnh, hắn bị tiếng đập cửa đánh thức, mở ra cửa hộp liền nhìn thấy Trần quản sự trong tay ôm hộp lớn hộp nhỏ, một đống lễ vật.


Lâm Phàm đối với Trần quản sự đến tự nhiên là hoan nghênh, Trần quản sự nói với Lâm Phàm ban đầu hắn muố đến chúc mừng từ ngày hôm qua, nhưng ngày hôm qua lại mưa to, trong phủ lại không ít chuyện xảy ra, hắn vội xong mọi việc thì trời đã tối rồi, cho nên hắn hôm nay sáng sớm chạy tới.


Ngay lúc Lâm Phàm mời Trần quản sự ở lại ăn sáng, phải biết tay nghề của Triệu Hàm rất tốt, cho dù là nấu cháo so với người bên ngoài cũng thơm hơn, hình như là bỏ thêm gạo nếp thì phải, ăn cháo buổi sáng, lại là loại bên ngoài không có bán, Trần bá được mời, liền cảm thấy không tồi liền nhờ Triệu Hàm lấy cho mình một chén, Triệu Hàm còn đưa ra dưa muối hắn tự làm để ăn cùng với cháo.


Đang nói chuyện, cửa hàng bên cạnh truyền tới âm thanh, lỳ do Lâm Phàm có thể nghe rõ động tĩnh ở bên kia, là vì bên ngoài cửa hàng có gắn một chiếc chuông. Lâm Phàm buông bát hô một tiếng: “Đến đây, đến đây”, miệng lại nói thầm sáng sớm ai lại đến đây mua rượu, hắn hiện tại không tiếp khách.


Lâm Phàm vừa vào cửa hàng, liền nhìn thấy vị công tử đầu tiên hắn ngăn lại, lúc này đang đứng ở trước cửa. Công tử trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Phàm liền cười nói: “Không nghĩ tới rượu của ngươi lại hiệu quả như vậy, gia tối hôm qua thực tận hứng, hiện tại cảm thấy tốt lắm. Tiểu tử tối hôm qua ngươi nói, ở nơi này của các ngươi còn bán rượu thuốc khác, bán cho thiếu gia một vò mang đi”.


“Gia, tiểu điếm của chúng ta ba ngày này chỉ uống không bán, nếu ngài cần thì ba ngày sau hẵng đến”, Lâm Phàm thực có chút khó xử.


Công tử trẻ tuổi chọn lông mi không hờn giận nói: “Ngươi là sợ thiếu gia ta không trả tiền.” ba một tiếng, công tử đặt một đĩnh bạc lên trên quầy, tiếp theo lại thêm một tiếng, công tử lại thả một đỉnh bạc lên nói: “Bạc trước là tiền thưởng, bạc sau là tiền ta mua rượu, vậy là đủ rồi đi.”


Lâm Phàm nhìn thấy tư thế của công tử trẻ tuổi, liền hiểu được đối phương là kẻ có tiền, vội vàng cười nói: “Đủ, đủ, đương nhiên là đủ, công tử là như vậy, tiểu điếm khai trương vội vàng, bình nhỏ đựng rượu còn chưa chuẩn bị tốt, phải đợi ba ngày sau mới có được. Hiện tại đều là bình lớn, nếu ngài thật muốn mua rượu của tiệm chúng ta, ta lấy cho ngài là được”.


Lâm Phàm lấy cho vị thiếu gia này năm cân rượu thuốc, giá của rượu thuốc này thực ra không quý, năm tiễn bạc một cân, công tử đưa một nén bạc là mười lượng, tự nhiên là nhiều lắm. Còn không chờ Lâm Phàm thối tiền lẻ, vị công tử trẻ tuổi này liền ôm bình rượu cũng không để ý đến tiếng la của Lâm Phàm, trực tiếp chạy lấy người. Kẻ có tiền thậ là kiêu ngạo, trong lòng vui mừng ha ha cười nghĩ vậy cũng tốt, còn đỡ hơn là bị hắn dùng bạc đập vào người.


Đợi Triệu Hàm lại đây nhìn xem như thế nào, liền nhìn thấy Lâm Phàm cầm một nén bạc trong tay chuẩn bị cắn, kỳ thật Lâm Phàm đã nghĩ thử xem, đây có phải là sự thật không, hay là hắn đang năm mơ chưa có tỉnh ngủ. Dù sao mới khai trương ngày hôm sau, liền buôn bán lời hai mươi lượng, điều này khiến cho Lâm Phàm cảm thấy không chân thật, ở cổ đại này sinh ý làm thật tốt.






Truyện liên quan