Chương 40

Ngô Tử Vệ nhìn Lâm Phàm nói: “Mà việc làm ăn này là buôn bán đường dài, bằng hữu của ta chuẩn bị một đội tàu rời bến. Ta cũng có hai chiếc thuyền trong đó. Thế nào có hứng thú không, mười vạn lượng tiền vốn hai chiếc thuyền, ngươi có muốn góp vốn chung hay không.”


Còn không đợi Lâm Phàm trả lời, Ngô Tử Vệ còn nói thêm: “Thế nhưng chuyện này rất nguy hiểm, nói không chừng có thể gặp bão táp mất luôn cả vốn gốc, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng.”


“Không cần lo lắng, đương nhiên phải làm, khẳng định phải làm, Ngô đại ca ngươi cho ta góp vốn một vạn lượng có sao không? Ta muốn một phần, chỉ một phần liền đủ, tốt nhất có thể chia làm hai chiếc thuyền, như vậy sẽ đảm bảo hơn.” Lâm Phàm lập tức lớn tiếng nói.


Ngô Tử Vệ vừa nghe thấy lời nói của Lâm Phàm liền nhíu mày, hắn chần chờ nói: “Phàm tử ngươi thật muốn gọp một vạn lượng, số lượng một phần cũng không phải nhỏ, nếu mà gặp chuyện không may, một vạn lượng tiền vốn của ngươi không thể kiếm trở về.” Ban đầu hắn nghĩ tiểu tử này có thể góp một hai ngàn hoặc bốn năm nghìn lượng bạc cũng đã là rất lợi hại, không ngờ tiểu tử này lại kiên quyết như vậy, đồng thời hắn cũng có đánh giá tiểu tử này, bạc trên người tiểu tử này hẳn là còn không ít.


“Ngô đại ca ta đương nhiên biết, mạo hiểm càng nhiều thì lợi nhuận càng cao, cứ một vạn lượng đi, Ngô đại ca ngươi không chê ta góp không nhiều vốn lắm chứ, nếu muốn nộp thêm ta cũng không có vấn đề gì.” Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Tử Vệ nói.


Ngô Tử Vệ lắc đầu cười  nói: “Không phải vấn đề này, trước kia ta cũng chưa bao giờ làm buôn bán này, lần này là hợp tác với bằng hữu, đi theo bọn họ làm một lần. Ta liền cho hai chiếc thuyền tham gia, mà ở bên đội tàu của bằng hữu ta cũng có góp vốn, ta ngoại trừ chia một phần cho ngươi, còn chia cho quản sự cùng một ít bằng hữu, ta chiếm bảy phần. Phàm tử thứ này không có đảm bảo, ngươi tuyết đối không thể đem toàn bộ bạc góp vào bên trong.”


available on google playdownload on app store


Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Ngô đại ca yên tâm chuyện này ta hiểu, ta không có góp toàn bộ bạc vào, thế nhưng nếu có thể một lần mà kiếm được số bạc phải kiểm hai ba năm thì ta có thể nhanh chóng trở mình, nếu là không kiếm được tiền thì cũng không tổn thất quá nặng.”


“Ngươi hiểu là tốt rồi, ta vừa rồi còn lo lắng tiểu tử ngươi đem toàn bộ tiền góp vào? Nhớ kỹ trứng chim không cần đặt toàn bộ ở trong rổ, nếu không có một ngày rổ rách thì có lấy thêm mấy cái rổ nữa thì không thể cứu được trứng.” Ngô Tử Lâm vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm nói, đây là những điều mà thúc thúc trong tộc năm đó dạy hắn làm ăn, không có vị thúc thúc trong tộc đó thì không có hắn hôm nay.


“Ngô đại ca ta buổi tối trở về sẽ đem bạc đưa cho ngươi, đúng rồi Ngô đại ca ngươi giúp ta tìm hiểu về rượu Thiệu Hưng sao rồi? Chúng phải là loại tốt nhất, như vậy rượu thuốc nhưỡng ra mới là tốt nhất được.” Lâm Phàm mở miệng hỏi, hiện giờ nhà xưởng đã xây xong, bình ủ rượu cũng đã chuẩn bị tốt, qua hai ngày nữa Triệu Hàm sẽ đi thu mua dược liệu, chỉ còn thiếu mỗi rượu Thiệu Hưng mà thôi.


“Chuyện đưa bạc không vội, tiểu tử ngươi không tin năng lực làm việc của Ngô đại ca sao! Ta đã sớm cho người đi tìm hiểu, rượu dùng thử đã được đưa đến sơn tran Hồng Hà, buổi tối chờ các ngươi thử xong nếu vừa lòng thì có thể liên hệ với gia đình kia. Tốt lắm tiểu tử cố gắng lên để sớm có những ngày tốt, Ngô đại ca còn có việc phải đi trước, các ngươi cứ bận việc đi, có việc cứ kêu Tử Lâm đi làm,” Ngô Tử Vệ cười vỗ vỗ ba vai Lâm Phàm, uống một ngụm nước trà, buông bát sau đó đi đến bến tàu.


Lâm Phàm vội đến gót chân không chạm đất, ngay cả khuôn mắt trắng nõn tuấn tú cũng bị phơi nắng ngăm đen, thân thể thời gian này được chăm sóc nên đã rắn chắc lên rất nhiều, hắn đặt tên cho tran viên còn chưa xây xong của nhà mình là sơn trang Bích Thủy, ý là dòng nước trong xanh chảy không ngừng. Thế nhưng Triệu Hàm cũng muốn lấy cái tên Ngô kí tử trang, hai người cũng không có cãi cọ, đến lúc đó xưởng rượu cùng sơn trang tách ra, hai cái tên này đểu có thể sử dụng được.


Rượu Thiệu Hưng đã được rót vào bình ủ rượu, Ngô bá đem các loại dược liệu xử lý tốt liền cho vào trong rượu Thiệu Hưng, mấy thứ này cần kinh nghiệm, dược lại cũng không phải là cho vào cùng một lúc, dù sao tất cả đều phải có kinh nghiệm ủ rượu thì mới có thể làm được.


Tuy rằng Ngô Tử Vệ đã sớm nói với Lâm Phàm chuyện ra biển, bạc của Lâm Phàm cũng đã đưa cho Ngô Tử Vệ, thế nhưng tới thời điểm đội thuyền thật sự xuất phát, đã là thời điểm của ba tháng sau. Hôm nay Ngô Tử Vệ mang theo Lâm Phàm Triệu Hàm cùng Ngô Tử Lâm cùng đi thuyền ra đến trăm dặm Hoàng Hà, đây là cửa biển gần nhất ngoài thành, toàn bộ đội tàu của bọn họ đều tụ tập ở đây.


Ngô Tử Vệ mang theo Lâm Phàm đi tế thiên địa cùng biển rộng, ý chính là muốn ống trời cùng hải thần phù hộ bọn họ ra khơi thuận lợi, thu hoạch lớn trở về.


Sau khi dập đầu mười mấy cái, Ngô Tử Vệ mới kéo ba người đứng lên, mấy chục chiếc thuyền lớn sau khi nghe tiếng pháo liền căng buồm ra khơi, nơi thu hoạch lớn khiến nhiều người hy vọng vào tương lai.


Thông qua hiểu biết, Lâm Phàm biết được hàng hóa trên những chiếc thuyền đều là hơn hai vạn lượng bạc, ngoài ra còn có tiền vốn, chi phí ăn mặc của nhân viên, phí dụng của thuyền lớn, chỉ cần thuyền có thể an toàn trở về, bọn họ có thể kiếm đủ sống.


Sau khi tham gia nghi thức rời bến, Ngô Tử Lâm cùng ba người đi vào quân doanh, Ngô Tử Vệ đối với quân doanh này rất là quen thuộc, hơn nữa các thủ vệ khác đều biết Ngô Tử Vệ, cũng không ngăn cản bọn họ.


Ba ngươi đi theo Ngô Tử Vệ liền nhanh chóng đi vào một sườn thính, bốn người ngồi còn chưa nóng mông, xa xa đã nghe thấy bước chân trầm ổn, hơn nữa tốc độ rất mau, có cảm giác bước đi như bay.


“Tử Vệ huynh đến đây, ta vừa rồi bận việc quá, thế nào rồi rời bến rất là thuận lợi đi.” Một tráng hàn từ bên ngoài cười nói, thanh âm to giống như cái loa, Lâm Phàm cảm thấy ở ngoài trăm mét còn có thể nghe được.


Ngô Tử Vệ gật gật đầu cười nói: “Tất cả đều thuận lợi, Trương tướng quân ngươi tới đây ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là đệ đệ của ta Ngô Tử Lâm, hại vị bên kia là đệ đệ kết nghĩa của ta, chính là bọn họ đã cứu Tử Lâm trở về, lần này vừa lúc cùng nhau tham gia hiến tế nên mang bọn họ lại đây giới thiệu với ngươi.”


Lâm Phàm nghe bọn họ giới thiệu có cảm giác vặn vẹo, Ngô Tử Vệ cùng vị tướng quân này rất là quen thuộc, thế nhưng trước mặt bọn họ còn có chút giấu diếm.


“Thì ra vị này chính là tiểu huynh đệ Lâm Phàm, Tử Vệ thường hay khen đầu óc tiểu huynh đệ rất thông minh nhanh nhẹn. Đây là Triệu Hàm đi, Tử Vệ thân thủ của ngươi rất tốt, quả thật là một nhân tài, thế nào có hứng thú vào quân đội không. Ngô Tử Lâm thân thể của tiểu tử ngươi không được tốt lắm, Tử Vệ ngươi đem hắn giao cho ta, không quá một tháng ta cam đoan sẽ huấn luyện hắn rắn chắc, làm một người nam nhân mềm mại yêu kiều cũng không tốt lắm.” Trương Dương cười hướng Lâm Phàm mở miệng nói.


Ngô Tử Lâm vừa nghe lời nói của tướng quân xa lạ, cho dù đối phương là bằng hữu của đại ca hắn, nhưng nhìn diện mạo cũng không phải là người tốt, hắn vội vàng kháng nghị: “Không được, ta hiện tại rất bận rộn, không có người hỗ trợ bọn Phàm tử bao giờ mới có phòng ở.”


Ngô Tử Vệ nghe lời nói của đệ đệ xong lập tức cười nói: “Được rồi, ngươi hiện tại không có thời gian, đợi cho đến khi Phàm tử làm xong phòng ở, ngươi liền cùng Triệu Hàm lại đây huấn luyện một chút, các ngươi đến vùng sông nước này, kỹ năng bơi không tốt cũng không được, Phàm tử cũng vậy phải xuống nước nhiều, chỉ có sau khi rành kỹ năng bơi, ở vùng sông nước này mới không lo lắng gì mà làm việc ở trên sông.”


Triệu Hám sau khi nghe lời nói của Ngô Tử Vệ cũng rất đồng ý, gật gật đầu nói: “Ngô đại ca nói rất đúng, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đến quân doanh của Trương tướng quân, còn Phàm tử, chờ ta học xong thì sẽ dạy hắn,” Triệu Hàm lo lắng Lâm Phàm chịu không nổi huấn luyện nặng nhọc, đợi sau khi hắn quen thuộc kỹ năng bơi lội, tự nhiên có thể từ từ dạy cho Lâm Phàm.


“Không cần dạy, ta biết bơi, luyện tập nhiều hơn một chút thì sẽ không có vấn đề.” Lâm Phàm lập tức nói, đời trước hắn biết bơi, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ lắm, mặc kệ là kỹ thuật bơi ếch hay là bơi bướm đều không tệ lắm, thân hình này chỉ cần vào nước bơi vài lần, Lâm Phàm tin tưởng hắn rất nhanh có thể nắm được kỹ thuật kiếp trước.


Ngô Tử Lâm thấy không ai chú ý đến ý kiến của hắn, lập tức lớn tiếng hét lên: “Hai người các ngươi, Triệu Hàm vào trong quân đội rất mệt, chúng ta có thể tự mình rèn luyện kỹ năng bơi, để cho nhóm người ở sơn trang dạy chúng ta kỹ năng bơi lội là được rồi.”


Triệu Hàm lắc đầu nói tiếp: “Tử Lâm ta tin rằng kỹ năng bơi tốt nhất là ở thủy quân, huống chi Trương tướng quân còn có thể dạy chúng ta tác chiến ở trong nước, hiện tại chúng ta sinh hoạt ở vùng sông nước, ai có thể biết được có gặp thủy phỉ hay không.”


Trương Dương nghe thấy lời nói của Triệu Hàm liền nở nụ cười, ngay cả Ngô Tử Vệ cũng như vậy, thủy phỉ lớn nhất ở Yến thành là ai khống chế, không cần phải nói khẳng định là Trương gia hắn, nếu không như thế nào thuyền của Ngô Tử Vệ di chuyển ở trên sông, mặc kệ là thủy phỉ hay là tào bang đều phải nhường ba phần, ngươi ta không phải là nể mặt mũi Ngô Tử Vệ, mặt mũi hắn cũng không lớn như vậy, tự nhiên chính là Trương Dương người nắm trong tay mười vạn thủy quân.


Những thủy phì cùng bang phái đã từng cướp bóc thuyền của Ngô Tử Vệ, đều bị Trương Dương san bằng, từ sau khi bị người phát hiện, ai còn dám nhổ râu trên miệng lão hổ, mà Ngô Tử Vệ chính là chiếc râu trên miệng Trương Dương, mặc kệ có biết hay không, ai rút đều phải trả giá đại giới.


Trương Dương nhìn Ngô Tử Lâm còn ấp úng muốn nói thêm gì, nói thẳng: “Tiểu tử đừng giống như ca nhi, ngươi những năm qua, phải giống hán tử đỉnh thiên lập địa có bản lĩnh, trước đây là đại ca ngươi bảo vệ ngươi, hiện tại đến phiên ngươi bảo vệ đại ca ngươi.”


Lời của Trương Dương nhất thời đánh vào nội tâm của Ngô Tử Lâm, đã bao nhiêu năm, vẫn là đại ca yên lặng bảo vệ hắn, nếu không có đại ca bảo vệ, mạng của hắn đã sớm bị sài lang nuốt không còn cả xương. Dưới ánh mắt cổ vũ của Trương Dương, Ngô Tử Lâm liền hào hùng nói: “Trương đại ca nói rất đúng, ta phải học bản lĩnh để bảo vệ đại ca của ta.”


Nói xong câu đó không bao lâu, Trương Dương liền đem bọn họ đi ăn bữa tiệc hải sản, nhìn thấy thủy quân khiêng một cây gỗ lớn ở trong nước điên cuồng chạy, Ngô Tử Lâm liền giống như một con chim cút bị ướp muối, vất vả như vậy hắn kiên trì được không? Không biết hiện tại hối hận có còn kịp không.


Thế nhưng Ngô Tử Lâm nhìn thấy ánh mắt Trương Dương mang theo hung quang, những bất mãn cùng nghi vấn đều vứt hết ra sau đầu, thật là đáng sợ, lần đầu tiên Ngô Tử Lâm cảm thấy ánh mắt có thể giết người.


Lâm Phàm nhìn Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ trao đổi bằng ánh mắt, ánh mắt hai người ngẫu nhiên đụng chạm sau đó liền rời đi, Ngô Tử Vệ ở trước mặt Trương Dương im lặng rất nhiều, ngay cả nói chuyện cũng dịu dàng rất nhiều. Lâm Phàm giữ chặt tay Triệu Hàm, bây giờ hắn mới hiểu được, đại tướng quân Yến thành này cùng Ngô Tử Vệ có quan hệ mờ ám với nhau, Triệu Hàm cũng đã nhìn ra, chỉ có Ngô Tử Lâm như người mù hoàn toàn không có nhìn ra.


Trương Dương kỳ thật đối với Triệu Hàm Lâm Phàm cứu Ngô Tử Lâm có chút cảm kích, hắn thích Ngô Tử Vệ, đối với Ngô Tử Vệ cũng rất tốt, tỉnh cảm của hai người hiện tại cũng rất là vững chắc. Thế nhưng nếu Ngô Tử Lâm mà ch.ết do phản quân tàn sát cả thành, trọng trách nối dõi tông đường Ngô Tử Vệ không thể tránh khỏi, nhất định phải kết hôn với một ca nhi, đây là điều Trương Dương không muốn nhìn thấy.


Cho nên khi nhận được tin tức Ngô Tử Lâm còn sống, trong lòng rất là cao hứng, nếu không Trương Dương cũng không biết Ngô Tử Vệ mà cưới vợ, hắn rất có thể mà chỉ huy thủy quân hướng đến phương bắc, diệt hết toàn bộ đám phản quân đã giết ch.ết Ngô Tử Lâm.


Vì thế Trương Dương đối với Lâm Phàm cùng Triệu Hàm rất có hảo cảm, bởi vì hai người này mà hắn không phải làm chuyện khiến mình phải đau đầu, cũng không cần phải đi đố kỵ với vợ của Ngô Tử Vệ, điều này khiến cho đại quê  mùa Trương Dương rất là cao hứng.


“Đều ngồi xuống đi, hải sản này đều là theo hải lý tới vớt được vào buổi sáng, cũng vừa mới làm, phi thường ngon. Đến đến đến…. các ngươi đừng khách khi với ta, ta là bạn tốt của Ngô Tử Vệ, các ngươi cùng đừng coi ta là tướng quân cứ xem như là bằng hữu đi. Hôm nay các ngươi không uống say tức là không cho Trương mỗ ta mặt mũi, đến đều uống, buổi tối các ngươi ở lại quân doanh một đêm, ngày mai lại trở về.” Trương Dương bưng bát rượu hướng mọi người ngồi xung quanh nói.


Hôm nay hắn rất vui vẻ, Ngô Tử Vệ đưa đệ đệ tới đây, vậy có tính là gặp cha mẹ không, phi phi phi, Ngô Tử Vệ cũng không có thân nhân khác, chỉ có một đệ đệ có quan hệ huyết thống, xem như là gặp thân nhân, Tử Vệ chắc là đồng ý cùng mình qua cả đời Trương Dương nghĩ.


Triệu Hàm bưng lên một bát rượu nói: “Ta uống trước, tử lượng của Phàm tử không tốt nên ăn trước một chút, như vậy mới theo ý tứ của Trương đại ca được, nếu không hắn uống một chứn xong sẽ trực tiếp nằm xuống.”


“Hả, Không thể nào, một chút tửu lượng cũng không có, các ngươi không phải là nhưỡng rượu sao?” Trương Dương không thể tin nhìn Lâm Phàm nói, ở trong suy nghĩ của Trương Dương là người nhưỡng rượu, trên cơ bản đều là từ nhỏ uống rượu mà lớn lên, tửu lượng có thể là ngàn chén không say, tửu lượng này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, dù sao thì từ nhỏ đã uống rượu mà lớn lên.


Ngô Tử Lâm gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tử lượng của Phàm tử, chỉ cần uống một chén, không, chỉ cần nửa chén cũng khiến hắn nằm úp sấp, vẫn là để cho hắn ăn hải sản đi, tránh cho chúng ta còn chưa bắt đầu hắn đã nằm úp sấp trên bàn.”


“Đừng có nói ta vô dụng như vậy có được không, nếu như đổi thành chén rượu nhỏ ta cũng có thể uống được ba bốn chén,” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, thân mình này rất là mẫn cảm với cồn, một chút cũng có thể làm hắn say, cho dù hắn cố ý rèn luyện tửu lượng, vẫn như cũ không quá ba chén.


“Ha ha ha…. Phàm tử tửu lượng của ngươi lại kém như vậy, vậy ngươi trước hết ăn một chút rồi từ từ hãy uống, chỉ cần uống xong bàt này, sau đó để Triệu Hàm dìu ngươi về phòng là được.” Ngô Tử Vệ cười lớn nói, hắn cũng nghĩ tửu lượng của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm sẽ rất tốt. Ngô Tử Vệ đã lĩnh giáo qua tửu lượng của Ngô bá, ngàn chén không say, có thể dễ dáng khiến hắn nằm úp sấp trên bàn, thật không ngờ Lâm Phàm lại không uống được, sớm biết vậy hắn sẽ đọ tửu lượng với Lâm Phàm.


Lâm Phàm thực hận là không thể chui xuống dưới bàn, thế nhưng hải sản đầy bàn cũng rất hấp dẫn Lâm Phàm, không thể uống rượu bị vài người chê cười, hắn liền hóa bi thương trở thành ăn uống, hắn bắt đầu tiến công đến món tôm biển ngon nhất ở trên bàn.


Triệu Hàm uống hết một chén rượu đế, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ liền khen ngợi, nhìn Triệu Hàm buông chén rượu, Lâm Phàm lập tức liền đem tôm biền đã lột sạch nhét vào trong miệng  của Triệu Hàm, bụng rộng uống rượu cũng không tốt, Lâm Phàm không muốn Triệu Hàm khó chịu.


Kết quả Triệu Hàm cắn mặt miếng sắc mặt liền trắng bệch, hắn không muốn nôn ra ở trước mặt mọi người, khi hắn nuốt tôm biển vào, ban đầu muốn dùng rượu áp chế lại cảm giác ghê tởm ở trong cổ. Nhưng Triệu Hàm đột nhiên ngẩn ra, hắn cùng Phàm tử ở bên nhau đã được một thời gian, nhất thời Triệu Hàm liền buông bát chạy ra khỏi phòng, dạ dày vừa rồi uống rượu cùng tôm trực tiếp bị Triệu Hàm ói ra.


“Triệu Hàm ngươi không sao chứ, không phải vừa rồi uống rất mạnh sao,” Ngô Tử Lâm mở miệng nói.
Lâm Phàm thấy sắc mặt Triệu Hàm thay đổi lập tức lo lắng chạy tới hỏi: “Triệu Hàm ngươi thế nào, như thế nào lại ói ra, có phải là thân thể không thoải mái hay không.”


Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương cũng không nghĩ tới, vừa rồi Triệu Hàm uống rượu rất là sảng khoái, sắc mặt đều không có thay đổi, như thế nào ăn một con tôm liền xảy ra vấn đề.


Triệu Hàm sau khi ói ra liền thoải mái rất nhiều, hắn nhận lấy nước Ngô Tử Lâm đem tới liền súc miệng, sau đó xoa xoa khóe miệng mới nói: “Không có việc gì, ta không sao, các ngươi tiếp tục uống, ta có thể là có, không thể cùng các ngươi uống rượu được.”


Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm sau khi nghe những lời này đều không hiểu, có cái gì lại như vậy, nhưng Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương ở trong phòng nghe thấy lời của Triệu Hàm liền sửng sốt, tiếp theo Trương Dương cười to nói: “Đây chính là đại hỷ, Triệu Hàm ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta sẽ cho người làm gì đó nhẹ mang qua cho ngươi, người tới, đưa khách vào sương phòng nghỉ tạm. Lâm Phàm lại đây lại đây, hôm nay ngươi không quá chén, thật sự là xin lỗi tin tức lớn hôm nay.”


Triệu Hàm đi rồi Ngô Tử Vệ liền cười lớn nói: “Đúng, đúng, đúng…. Phàm tử hôm nay phải uống say, Trương Dương ngươi cho quân y qua kiểm tr.a một chút, Lâm Phàm tiểu tử ngươi, thân thể nhìn không rắn chắc, nhưng năng lực lại lớn như vậy.”


Trương Dương lại uống hết một chén rượu hướng Lâm Phàm nói: “Tiểu tử mau lại đây, đem bát rượu uống, như vậy ta sẽ để cho ngươi đi xem vợ ngươi, nếu không ngươi đừng m ong có thể ra khỏi đại môn. Tử Lâm tuổi của ngươi cũng không nhỏ, Lâm Phàm đều đã làm cha, ngươi cũng nên cưới một người vợ, ta và đại ca ngươi ở Yến thành này chọn cho ngươi một ca nhi, sang năm ngươi có thể cho ta và ca ngươi ẵm đứa nhỏ.”


Vẻ mặt Lâm Phàm vừa rồi không rõ, thời điểm nghe tới đứa nhỏ, cả người mơ hồ nhìn về phía Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương, mở miệng không đầu đuôi nói: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ, các ngươi  nói Triệu Hàm có, có, ta mẹ nó có đứa nhỏ, Triệu Hàm mang thai, thật sự là quá tốt, nên uống một chén, mọi người nào đến uống một trận…”


Lâm Phàm hào khí uống hết một chén, sau đó anh dũng ngã xuống, miệng còn ồn ào bá hạ của ta đã nảy mầm, bộ dáng hoa tay múa chân vui sướng Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương nhìn thấy đều lắc đầu, quả nhiên một chén là gục, không có lằng nhằng dây dưa thực dứt khoát.


Chỉ có Ngô Tử Lâm ngốc ngốc ngơ ngác, hắn nghe thấy Triệu Hàm mang thai liền cảm thấy có chút lơ mơ. Hơn nữa thì có quan hệ gì với hắn, đại ca cùng Trương đại ca muốn ôm đứa nhỏ lại có quan hệ gì với hắn, đứa nhỏ của bọn họ cũng không phải chính mình sinh. Hiện tại tuổi của hắn còn chưa lớn, thừa dịp hai năm này mà chơi đùa một chút, sau  này cưới vợ đều không thể chơi đùa tận hứng, Ngô Tử Lâm hiện tại mới hiểu được hắn đây đã là cá trong chậu, chim trong lồng.






Truyện liên quan