Chương 47
“Đây không phải Ngô đại thiếu sao! Đã lâu không gặp? Thế nhưng tuổi trẻ không hiểu chuyện đoạt một ca nhi của ngươi, vậy mà ngươi nhớ đến những mười năm sao!” Trần Kiệt cười hướng Ngô Tử Vệ nói, hiện tại cho dù nhìn thấy cưu nhân năm đó cùng chính mình ở thành Nam Dương tranh dành ca nhi, Trần Kiệt đều cảm thấy hết sức đáng yêu.
Trương Dương đi theo phía sau nghe thấy lời nói của Trần Kiệt, mặt liền đen đi một nửa, làm Ngô Tử Vệ hết hồn.
Xong đời rồi, Trương Dương khẳn định là ghen, ruột Ngô Tử Vệ nhất thời liền tái xanh, miệng tiện làm chi đi trêu chọc Trần Kiệt. Tên hỗn đản này thật lâu trước đây kết thù oán với hắn, không tìm hắn gây phiền toái một chút sẽ không thoải mái, tức nhất chính là người mất mặt luôn luôn là mình.
Trương Dương nhìn thoáng qua Trần Kiệt cùng Ngô Tử Vệ, mới mở miệng nói: “Các ngươi biết nhau.”
“Đều là cùng nhau lớn lên, đương nhiên là quen biết, năm đó ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ở hoa lâu vài lần đoạt mất người mà hắn nhìn trúng, lẽ ra cũng không có cừu hận gì, nhưng không nghĩ tới Ngô thiếu lại nhớ lâu như thế, Trần mỗ thật sự xấu hổ.” Trần Kiệt cười lớn mở miệng nói.
Ngô Tử Vệ đen mặt quát: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm đâu, chuyện tình hồi trẻ có cái gì hay mà nói.”
“Trương Dương ngươi mang người này tới làm gì.” Ngô Tử Vệ nói sang chuyện khác, nếu để cho Trần Kiệt nói tiếp, không chừng chuyện tình hắn đi dạo hoa lâu đều toàn bộ bị nói ra.
Trương Dương trừng mắt nhìn Ngô Tử Vệ tức giận nói: “Trầm Kiệt muốn nhìn thấy Phàm tử, bọn họ hình như quen biết nhau, phương bắc còn cần một ít rượu thuốc.”
“Nếu đến đây thì ngươi và nhìn tiểu Tuyết đi, đứa nhỏ kia đáng yêu cực kỳ, Tử Lâm thật sự là không có năng lực, như thế nào còn chưa có động tĩnh, ta đợi lâu như vậy, chỉ cần bọn họ sinh đứa nhỏ ra, ta liền giảm chuyện làm ăn lại, ta đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, cũng đủ nuôi ba bốn hài tử rồi, không cần liều mạng như vậy. Nếu năm đó không bị ngươi cướp đi, nói không chừng ta bây giờ cũng đã có đứa nhỏ….” Ngô Tử Vệ vừa nói ra những lời này, sắc mặt vừa rồi không tốt, tức khắc liền tiêu tan.
Ngô Tử Vệ nói rất đúng, năm đó hắn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại mà chiếm được Ngô Tử Vệ, thế nhưng cho dù có một chút tiếc nuối, Trương Dương cũng không hối hận, nếu như không dùng thủ đoạn, làm sao có thể bắt được trân bảo này cơ chứ.
“Các ngươi đừng thể hiện ân ái quang minh chính đại như vậy được không? Nơi này còn đang ở bên ngoài, mau chóng dẫn đường, ta biết tiểu tử Lâm Phàm này không ch.ết dễ dàng như vậy, rượu kia uống một chút ta liền biết là nhà tiểu tử này nhưỡng ra.” Trần Kiệt nhìn thấy Lâm Phàm đi tới liền cười nói.
Lâm Phàm không thể tin nhìn chằm chằm Trần Kiệt, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi còn chưa ch.ết, ta nghe nói phương bắc chiến tranh rất lợi hại.”
“Tiểu tử ngươi nói gì vậy, ta đã chăm sóc không ít việc làm ăn của ngươi, kết quả ngươi lại mong ta ch.ết sớm, thật là làm cho người ta thương tâm,” Trần Kiệt bộ dáng thương tâm khoa trương kêu lên.
Lâm Phàm đã biết da mặt binh lính của Trần Kiệt rất dầy, tò mò dò hỏi: “Phương bắc náo nhiệt như vậy, ngươi sao lại tới đây, có chút kỳ quái.”
Nghe được lời nói của Lâm Phàm Trần Kiệt cười nói: “Không có gì kỳ quái, cha ta sau khi thành Nam Dương bị đồ sát liền chuyển đến Yến thành, hơn nữa ta uống rượu ngươi đưa tới, liền biết tiểu tử ngươi khẳng định là chưa ch.ết, bên kia còn cần rượu, cho nên ta tìm tới, thuận tiện đến nhìn cha ta cùng hai người các ngươi.”
“Thì ra là như vậy, thật ra rượu thuốc còn không ít, nhưng năm nghìn bình thì không đủ, ta nhiều nhất chỉ có thể đưa thêm một ngàn bình, hơn nữa ít nhất ba lượng bạc một vò, phí vận chuyển các ngươi trả, nếu không ta sẽ bị thâm hụt tiền.” Lâm Phàm hướng Trần Kiệt nói.
Cũng không còn cách nào, rượu nhà hắn chỉ còn lại như vậy, còn lại cũng chỉ có một trăm bình, ngoài ra nếu dược liệu tốt, thời gian u lâu, còn có xương hươu xương báo linh tinh, toàn bộ cho Trần Kiệt, hắn đầu xuân sẽ không có cách để buôn bán.
“Không cần nhiều như vậy, lần này là ta lấy, giá cả có thể đắt một chút, đều là cho tướng lãnh cùng quan viên phương bắc, chỉ cần trăm bình liền đủ.” Trần Kiệt cười nói, dù sao không phải hắn trả tiền, thuận tiện còn tặng nhân tình cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm đón ba người vào phòng tiếp khách trong sơn trang, Tử An vừa mới ăn cơm no thấy Lâm Phàm đì vào, lập tức chạy tới muốn ôm một cái, a mỗ từ khi sinh đệ đệ, thường thường sẽ hôn đệ đệ, thật lâu không có ôm hắn, điều này làm cho Tử An có chút thương tâm, cho nên hắn càng thích bám lấy phụ thân, bởi vì phụ thân sẽ ôm hắn, còn có thể hôn một cái.
Đương nhiên là Triệu Hàm không phải không thương yêu Tử An, hắn mới vừa sinh đứa nhỏ, ngày mai mới ra tháng, Ngô a ma cùng Lâm Phàm cũng không cho phép hắn ôm Tử An hiểu động, Triệu Hàm biết Lâm Phàm lo lắng cho thân thể của hắn, kỳ thật Triệu Hàm cảm thấy bản thân mình không có vấn đề, thế nhưng vì không muốn Lâm Phàm lo lắng, Triệu Hàm vẫn tuân thủ ước định chờ ra tháng rồi hẵng nói.
“Tử An còn nhớ thúc thúc hay không, năm trước thúc thúc còn ôm qua ngươi, đều ba tuổi, ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tiểu gia hỏa này còn chưa cao tới đầu gối ta, bộ dáng béo mập đáng yêu còn chưa biết đi, hiện tại đã biết chạy.” Trần Kiệt cười sờ đầu Tử An, đáng tiếc hắn là người lạ, Tử An thấy Trần Kiệt giơ tay, tiểu tử lập tức trốn ở sau mông phụ thân.
Lâm Phàm giơ tay sờ đầu đứa con cười nói: “Đừng sợ, đây là đại bá Trần Kiệt, kêu bá bá, đã qua năm ngươi đã ba tuổi rôi, lá gan phải lớn hơn một chút.”
Đáng tiếc Tử An vẫn còn rất nhỏ, cho dù có thể nói được vài câu, lại căn bản không hiểu ba tuổi là có ý gì, tiểu tử kia vẫn cảm thấy rất sợ Trần Kiệt, lập tức nhanh như chớp chạy đến phía sau Triệu Hàm trốn tránh, tuy rằng a mỗ sẽ không ôm hắn, nhưng tiểu tử kia vẫn cảm thấy bên người a mỗ là an toàn nhất.
Triệu Hàm giơ tay vỗ vỗ đầu Tử An cười nói: “Để Trần thiếu gia chê cười rồi, Tử An có chút sợ người lạ, quen thuộc sẽ không có vấn đề.”
“Đừng nói những thư này, mau ôm Tuyết nhi ra cho chúng ta nhìn một cái, Trương Dương còn chưa nhìn thấy Tuyết nhi đâu, đứa nhỏ kia thật là xinh đẹp, thật muốn ôm về nhà.” Ngô Tử Vệ nhịn không được nói.
Lời này lập tức khiến cho Lâm Phàm không vừa lòng, hắn keo kiệt nói: “Ngô đại ca ngươi đừng đến, muốn đứa nhỏ chính ngươi sinh, đừng mong ước Tuyết nhi nhà ta, ta ch.ết cũng sẽ không đưa cho ngươi nuôi.” Ban đầu đứa nhỏ này phải cùng họ với Ngô bá, thế nhưng lại là ca nhi, Lâm Phàm cùng Ngô bá thương lượng một chút, nếu đứa trẻ tiếp theo Triệu Hàm sinh là tiểu tử, liền cho nó theo họ Ngô, nếu sau này bọn họ không có đứa nhỏ khác, vậy sẽ để cho tiểu Tuyết theo họ của Ngô bá, Ngô bá đối với những chuyện này không có ý kiến, chỉ cần con trai hai người đều tốt, Ngô bá đã rất cao hứng.
Huống chi đối với Ngô bá mà nói, cho dù Tuyết nhi là ca nhi, mặc kệ là sẽ gả ra ngoài, hay là kén phu lang, chỉ cần trong đó có một người họ Ngô là được.
Cười đùa trong chốc lát, đáng tiếc Tuyết nhi ăn cơm chiều xong vẫn ngủ, bọn họ tự nhiên là không thể đánh thức đứa nhỏ để mấy người này xem ánh mắt, cho nên Trương Dương cũng chỉ có thể nhìn thấy Tuyết nhi đang ngủ, đứa nhỏ này trắng trẻo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn làm cho người ta tim đập thình thịch, đều muốn đi lên sờ một chút, đây cũng là nguyên nhân mà Tử An thường xuyên phạm sai lầm.
Sắc trời gần tối, Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm đứa Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ rời đi, lại đi sắp xếp phòng, Trần Kiệt buổi tối muốn ở lại ngày mai mới đi.
Khi Lâm Phàm đi rồi, Trần Kiệt nhìn Triệu Hàm mở miệng nói: “Ngươi thật sự quyết định sẽ trải qua như vậy, thận phận của Lâm Phàm ngươi rất rõ ràng, ngươi hiện tại sinh đứa con thứ hai, chuyện làm ăn tất cả đều là Lâm Phàm làm. Sau này ngươi liền ở bên cạnh Lâm Phàm cùng hai đứa con của ngươi, như vậy Triệu Hàm ngươi có từng nghĩ qua, một ngày nào đó ngươi hoa tàn ít bướm mất đi hấp dẫn Lâm Phàm sẽ rời bỏ ngươi không.”
Thấy Triệu Hàm không mở miệng, Trần Kiệt lại mở miệng khuyên nhủ: “Ngươi là người có năng lực, nghe Ngô Tử Lâm nói ngươi đã chém ch.ết phản quân, ngươi rất gan dạ cũng rất lãnh tĩnh. Ta nhớ rõ thân thủ của ngươi cũng không tệ, ngươi thật sự có thể đi phương bắc giết địch kiến công lập nghiệp, hiện tại đúng là thời điểm chiến loạn. Ca nhi mặc dù ở trong triều đình gian nan một chút, nhưng cũng không phải là không có thành công, ta tin tưởng ngươi có thể đi.”
Triệu Hàm có chút kỳ quái nhìn về phía Trần Kiệt, người này như thế nào lại mở miệng nói những lời này, hắn đã lập gia đình, tuy rằng triều đình không có nói ca nhi lập gia đình thì không thể nhập ngũ, nhưng ca nhi bình thường lập gia đình sẽ không đi tòng quân, đương nhiên thay chồng nhập ngũ cũng không phải không có, ca nhi kiến công lập nghiệp trong triều định cũng đã có qua.
“Ta có chút kỳ quái ngươi vì cái gì lại khuyên ta đi tham gia,” Triệu Hàm cũng không bị Trần Kiệt nói đến mù quáng liền mở miệng hỏi.
Trần Kiệt nghe lời nói của Triệu Hàm liền cười lắc đầu nói: “Cũng không vì cái gì, thế nhưng đây là tự mình nâng đỡ người thôi, a mỗ của ta năm đó không có thành thân đã đi nhập ngũ, đáng tiếc vì phụ thân hắn buông tay tất cả công lao, từ nay về sau an tâm đứng ở phía sau chăm sóc ta, về sau dần dần già đi cha ta liền đem một đám người về trong nhà, ta biết a mỗ ta không vui, nhưng cũng không có cách nào, khi đó a mỗ cho dù muốn đi nhậm chức lại cũng không có cơ hội, mười mấy nắm sống ở sau trạch đã hủy diệt hoàn toàn cuộc sống của hắn.”
Triệu Hàm có thể hiểu được ý của Trần Kiệt, một ca nhi vì một nam nhân mà buống tha cơ hội thăng tiến của bản thân, kết quả lại bị nam nhân đó phụ lòng.
Trần Kiệt nhìn bộ dáng Triệu Hàm buông lỏng tiếp tục nói: “Hiện tại Lâm Phàm vẫn thích ngươi, tự nhiên là không có vấn đề, nhưng mà mười năm sau hai mươi năm sau, đợi cho địa vị Lâm Phàm càng ngày càng cao, ngươi lại chỉ có thể suốt ngày ở sau trạch. Khi đó ngươi làm sao có thể so sánh với những ca nhi trẻ tuổi ở bên ngoài. Huống chi ngươi một khi nhập ngũ, chẳng những có thể có địa vị giống như Lâm Phàm, còn có thể giúp Lâm Phàm tranh vị trí thế tử, ta nghe nói đệ đệ của hắn ở kinh thành cùng đường ca đấu túi bụi, nếu một ngày nào đó các ngươi cũng phải tham gia vào, vậy thì làm sao không làm chuẩn bị tốt nhất….”
Lời nói của Trần Kiết khiến cho Triệu Hàm lầm vào trầm tư, hắn tin tương sau này Lâm Phàm sẽ không chê hắn già rồi vứt bỏ hắn, nhưng là có một việc nói rất đúng, hắn ngay từ đầu đã lớn tuổi hơn Phàm tử, chỉ cần là nam nhân sẽ thích ca nhi tươi mới, cũng không thể không đề phòng.
Huống chi lời nói của Trần Kiệt cũng rất đúng, Phàm tử dù sao cũng là người Trần gia, cho dù hiện tại không tham dự tranh đoạt thế tử vị, nhưng tương lại một khi thân phận của Lâm Phàm được công khai, cho dù Lâm Phàm không muốn tranh đoạt thế tử vị, chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy. Mà hắn nếu có thể dùng quyền lực, vậy thì có thể bảo vệ tốt cho Lâm Phàm cùng đứa nhỏ, tránh cho không hiểu ra sao lại bị liên lụy tới.
Triệu Hàm bị Trần Kiệt nói có chút động tâm, năm nay Lâm Phàm mười chín tuổi, mà Triệu Hàm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi, tuổi cũng không lớn, thật muốn nhập ngũ vẫn kịp.
“Trần Kiệt việc này ta sẽ thương lượng với Phàm tử một chút, cảm ơn ngươi nhắc nhở ta,” Triệu Hàm chậm rãi nói, hắn biết hiện giờ với quan hệ của Phàm tử cùng Ngô Tử Lâm và Ngô Tử Vệ, hơn nữa trong quan hệ này còn có một ít lợi nhuận, Trương Dương hẳn là có thể giúp bọn họ. Nhưng dựa vào ngoại lực luôn luôn nguy hiểm, ai biết tương lai sẽ thế nào, cầu người khác lại không bằng chính mình cầm quyền lực ở trong tay mới an tâm.
Trương Dực đứng ở ngoài cừa không có đi vào, hắn từ khi Trần Kiệt bắt đầu nói chuyện đến hiện tại đã nói xong, lời nói của Trần Kiệt khiến hắn rất đồng cảm, quyền lực vẫn nên là nằm ở trong tay chính mình mới an tâm.
Lâm Phàm đi vào sân liền nhìn thấy Trương Dực đứng ở bên cây mai, mở miệng cười nói: “Trương Dực ngươi tại sao không đi vào, đứng ở bên ngoài rất lạnh.”
Trương Dực lắc đầu đối với Lâm Phàm cùng Ngô Tử Vệ nói: “Cũng không có gió biển nên không lạnh, Triệu đại ca đang cùng Trần tướng quân nói chuyện, ta không muốn nghe trộm, Tử Lâm chúng ta đi nghỉ ngơi đi, ngày mai thức dậy sớm một chút trở về thủy quân, ngày mai tướng quân chưa chắc đã quay về, ta phải đi về trấn giữ.”
“Ừ, được, chúng ta đi sinh đứa nhỏ đi, tránh cho tiểu tử Lâm Phàm này đều ở trước mặt ta khoe khoang.” Ngô Tử Lâm lôi kéo Trương Dực đi về hướng khách viện.
Lâm Phàm cũng không biết Triệu Hàm cùng Trần Kiệt nói cái gì, hình như là có một sự khai sáng ngầm thì phải.
Khi Lâm Phàm đẩy ra cửa phòng, liền nhìn thấy hai người nói chuyện trong sườn thính rất hăng say, điều này làm cho Lâm Phàm có chút kinh ngạc, Triệu Hàm có chuyện gì gạt hắn, ánh mắt của Lâm Phàm ở trên mặt hai người tuần tra, hắn rất tin tưởng Triệu Hàm, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, Triệu Hàm sẽ không bao giờ cắm sừng hắn, cho nên vấn đề nhất định là ở trên người Trần Kiệt, tiểu tử này chắc chắn là có chủ ý xấu gì.
“Triệu Hàm ngươi tự hỏi một chút, ta nói có đúng không, việc này đối với ngươi cùng Lâm Phàm là có lợi không có thiệt hại gì, ta mấy ngày nay cũng rất mệt, liền đi nghỉ sớm một chút. Lâm Phàm ngươi này mai chuẩn bị thật tốt, ta thời điểm qua đấy sẽ mang đi, bạc ngươi cứ tính bình thường là được.” Trần Kiệt cười nói vỗ bả vai Lâm Phàm, trực tiếp từ sườn thính đi ra chủ viện.
Lâm Phàm ôm lấy Tử An đang ghét vào giường có chút buồn ngủ, lúc này mới mở miệng nói: “tiểu tử Trần Kiệt kia cùng ngươi nói cái gì, ngươi không thể gạt ta, hai vợ chồng chúng ta nhất thể vinh nhục.”
Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền cười nói: “Trần Kiệt hỏi ta có muốn đi theo hắn tòng quân, phương bắc rất có lợi, Bắc Cương bên kia có phản loạn vẫn chưa thể bình định, địch bắc lại rục rịch.”
“Ngươi nói cái gì, tiểu tử Trần Kiệt kia khẳng định là tâm không tốt, hắn đây là khoét góc tường nhà ta, Triệu Hàm ngươi cũng không thể đi theo hắn, ngươi là của ta.” Lâm Phàm lập tức khẩn trương nhìn Triệu Hàm nói.
Triệu Hàm bị bộ dáng dở hơi của Lâm Phàm đùa cho nở nụ cười, tay ôm Tuyết nhi liền đưa ra vỗ Lâm Phàm một chút nói: “Đừng như vậy có được không, trong lòng ta có ai ngươi còn không biết sao, Trần Kiệt nói một câu không tồi, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, quyền lực vẫn là chính mình tự tay năm giữ mới an ổn. Nếu ta có thể trên chiến trường kiến công lập nghiệp, tương lai đối với ngươi có rất nhiều thứ tốt, chẳng những có thể bảo vệ ngươi cùng đứa nhỏ, còn có thể bảo vệ ta, Ngô đại ca cùng Trương Dương hẳn là có thể đứng về phía chúng ta, thế nhưng sau này, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Nghe xong lời nói của Triệu Hàm cả người Lâm Phàm đều trầm mặc, hắn đặt Tử An lên trên ghế, cời giầy tất của tiểu tử kia, bưng tới một chậu nước ấm giúp tiểu tử rửa chân trước khi đi ngủ.
Triệu Hàm cũng không có mở miệng nói chuyện, hắn biết Lâm Phàm cần thời gian để tiêu hóa tin tức này, liền tự mình giúp tiểu tiểu lau mặt và tay, lại giúp Tử An đã muốn ngủ lau mặt, tiểu tử kia bị khăn bố ấm áp quấy nhiễu, lập tức liền phất tay đuổi đi bàn tay to quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.
Triệu Hàm tùy tay đem bố khắn bỏ vào chậu rửa mặt, nhìn thấy Lâm Phàm vẫn trầm mặc mở miệng nói: “Phàm tử ngươi nếu không muốn ta đi, ta sẽ không đi, ta kỳ thật cũng không muốn đi như vậy, dù sao trên chiến trường đao thương không có mắt, ta cũng không muốn đem ngươi tặng cho người khác.”
Triệu Hàm nói thoải mái, nhưng Lâm Phàm nghe trong lòng lại nặng trĩu, Triệu Hàm cũng giống như hắn là một nam nhân, đều muốn kiến công lập nghiệp như nhau, Lâm Phàm hắn làm sao có thể để cho Triệu Hàm giống như nữ nhân canh giữ ở sau viện, nếu thực sự như vậy Lâm Phàm sẽ áy náy cả đời.
Hắn cũng không phải người thế giới này, cũng không thể giống như những người sống lâu dài ở thế giới này, Triệu Hàm nói rất đúng. Hiện tại Trương Dương bởi vì Ngô Tử Vệ mới giúp hắn, đương nhiên cũng có ý thức cùng hắn giao dịch sẽ rất tốt, nhưng đây cũng chỉ là giai đoạn đầu tư của bọn họ.
Lâm Phàm tin tưởng nếu hắn gặp chuyện không may, Ngô Tử Lâm khẳng định sẽ hỗ trợ, nhưng nếu như một ngày nào đó bọn họ rơi vào hoàn cảnh xấu, Trương Dương và Ngô đại ca không hẳn sẽ giúp bọn họ, nhưng Triệu Hàm sẽ không, cho dù là núi đao hay biển lửa, Lâm Phàm cũng tuyệt đối tin tưởng Triệu Hàm sẽ ở bên hắn.