Chương 67
“Ta không muốn lập tức trở về, mới đến vài ngày, ta đi thuyền hơn một tháng, chịu nhiều khổ cực như vậy, mới được nửa tháng đã trở về, như vậy không đủ, như thế nào cũng phải ở một tháng mới trở về, Triệu Hàm ta đã chuẩn bị kế hoạch thật tốt. Hơn nữa không phải là lão thống soái không bị làm sao hay sao! Triệu Hàm ngươi không phải là không nhìn thấy? lão thống soái lại không có bị thương, họa này của ta còn chưa có gây ra nha!” Lâm Phàm nghe thấy Triệu Hàm muốn đưa hắn trở về lập tức kháng nghị nói.
Nếu lão thống soái thực sự té bị thương chân, Lâm Phàm thật sự không thể phản bác lại Triệu Hàm, hiện tại thấy tinh thần lão thống soái rất tốt, tuy rằng vẻ mặt nhìn thấy rất là hung thần ác sát, nhưng trong mắt cũng không có tức giận, Lâm Phàm cũng sẽ không sợ, dù sao thì họa của hắn cũng chưa gây ra không phải sao, nhiều nhất chỉ bị mắng vài câu, như vậy hắn còn có thể chịu đựng được.
Lão thống soái nhìn thấy Lâm Phàm lớn tiếng kháng nghị, mà vẻ mặt của Triệu Hàm lại lo lắng liền mở miệng nói: “Ngươi cũng biết ngươi ở lại sẽ gặp rắc rối, đồ vật ngươi cũng đã mang đến, công lao của ngươi không nhỏ, tội ch.ết có thể miễn, nhưng ngươi vẫn phải chịu tội.”
Sau khi lão thống soái nói xong trong mắt không thể giấu được ý cười trong mắt, rèm cửa của doanh trướng liền được xốc lên, trong tay mấy thủ vệ mang theo thực hạp, cho dù còn chưa mở ra, cái mũi của Lâm Phàm đã không thể ngừng ngửi mùi, còn có mùi của thịt dê nướng, lập tức bụng của Lâm Phàm liền lên tiếng kháng nghị, nước miếng đều sắp chảy ra.
“Tốt lắm, còn không mau đứng lên, hôm nay phạt ngươi đem những thứ này ăn hết. Tối hôm qua tiểu tử ngươi thật sự lập được công lớn, thời điểm canh bốn ta vừa mới ngủ, bên ngoài doanh trướng liền truyền tới âm thanh, thật không ngờ địch bắc đã bại vậy mà thích khách còn có thể mò tới bên ngoài doanh trướng. Vấn khí của hắn thật sự không tốt, nơi nào không bước vào, cố tình lại bước vào cái hố mà Lâm Phàm đã đào. Khí đó nếu như hắn không phát ra âm thanh, thật sự rất khó phát hiện, ta sẽ gặp nguy hiểm, tiểu tử mạng của lão nhân hôm nay là do ngươi cứu, cho dù mục đích ban đầu có điểm bất lương, thế nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi.” Lão thống soái nhìn Lâm Phàm vội vội vàng vàng từ trên giường đứng lên, cũng không đi rửa mặt, trực tiếp nắm lấy chiếc đũa ăn.
Triệu Hàm đứng ở bên cạnh vẫn không hiểu được, chờ cho đến khi lão thống soái nói xong hắn đã chấn kinh rồi, thật không ngờ chuyện xấu của Phàm tử lại có thể lập công, khó trách Trần Kiệt nói vận may của Phàm tử nghịch ý trời, quả nhiên là rất nghịch ý trời.
Mắt thấy Lâm Phàm mở miệng lớn muốn ăn, Triệu Hàm lập tức chặn lại nói: “Phàm tử thân thể ngươi hôm nay mới vừa tốt lên một chút, nhanh chóng uống một chút cháo, sau đó ăn mì, nếu không lát nữa sẽ không thoải mái.”
“Triệu Hàm ta hiện tại rất tốt, đói đến mức có thể nuốt vào một con dê, ngươi cũng nhanh lại đây ăn, A Thiết, Trần Kiệt các ngươi cũng không tham gia sao? Đồ ăn rất nhiều thống soái muốn ta ăn hết đó, ta như thế nào có thể ăn hết, mọi người cần phải giúp ta.” Lâm Phàm hướng A Thiết gọi.
Đồng thời hướng lão thống soái nói: “Lão thống soái ngài cũng đến đây ngồi đi, những món ăn này không phải lúc nào cũng được ăn, Triệu Hàm lấy ra một vò rượu thuốc của nhà chúng ta, là loại có thể trực tiếp uống luôn ấy. Đúng rồi buổi tối chúng ta tặng năm đàn rượu thuốc qua, để cho hỏa đầu doanh có thể chia rượu cho mọi người, tối hôm qua tướng lãnh doanh địa đều mắc mưa, mọi người uống một chén đề trừ lạnh.”
Những món ăn này đều là lão thống soái đưa tới, lão thống soái tự nhiên sẽ không khách khí, hắn hiện tại càng ngày càng thích nhóc con này, chẳng những bướng bỉnh làm cho người ta đau đầu, nhưng vận khí lại rất là tốt. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, ngay cả lão thống soái đều dở khóc dở cười, nếu là để cho người địch bắc biết được sao lại như vậy, còn không bị tức đến hộc máu, kế hoạch hoàn hảo tự nhiên lại bị tiểu tử này lơ đãng phá hỏng.
A Thiết cũng giống như Lâm Phàm không có sợ hãi lão thống soái, Lâm Phàm vừa gọi một tiếng, tiểu tử này liền chạy tới, Trần Kiệt thì có chút rụt rè một chút, nhưng mà có thịt nướng, cá nướng, còn rượu ngon, lấy trình độ vật tư ở trong quân doanh cũng không dễ dàng lấy được, vì vậy hắn cũng cố không sợ hãi lão thống soái, ngồi chen chúc ở bên người Triệu Hàm cùng A Thiết, cẩn thận ăn uống, tuyệt đối không đi trêu chọc lão thống soái để hắn chú ý tới mình.
Lâm Phàm gắp một miếng bóng bóng cá phì nộn đặt vào trong bát của Triệu Hàm, cá này nướng lên rất ngon, bên ngoài có một chút cháy xém vị rất là tốt, nhưng mà có một chút cay. Lâm Phàm không phải là không ăn được cay, hắn cũng thích ăn cay, nhưng là trình độ ăn cay ở bên Yến thành không có cao như ở bên này, Lâm Phàm ăn được mấy miệng mặt đã đổ đầy mồ hôi, thế nhưng ăn thật sự rất ngon, miệng không muốn ngừng, chỉ có thể để cho môi tiếp tục sưng đỏ, chỉ vì muốn thỏa mãn cái bao tử của bản thân.
Uống xong một ngụm rượu, thật sự rất cay, Lâm Phàm một bên hà hơi một bên múc một thìa cháo hoa đã lạnh, uống mấy ngụm cháo cho dễ chịu một chút mới hướng lão thống soái nói: “Lão thống soái việc này không có đơn giản như vậy, một thích khách địch bắc, cho dù là công phu rất cao, làm sao có thể vừa đến đã đụng trúng doanh trướng của ngài. Quân doanh chúng ta bên này vì phòng ngừa thích khách ám sát thống soái, tất cả doanh trướng cơ bản đều giống nhau, có dù có khác nhau thì cũng thực nhỏ, ngoại trừ doanh trướng nghị sự, cho dù doanh trướng của lão thống soái ngài ngay bên cạnh nhưng cũng không khác biệt lắm, với lại ngoài trời còn tối đen, hắn như thế nào có thể chuẩn xác đụng trúng doanh trướng của lão thống soái ngài.”
Khi thấy vẻ mặt lão thống soái kinh ngạc, Lâm Phàm tiếp tục mở miệng nói: “Lại nói tiếp tối hôm qua là thời cơ ám sát vô cùng tốt, tối hôm qua đại chiến các tướng sĩ đều rất mệt mỏi, hơn nữa đánh bại địch bắc, trong quân doanh khó tránh có chút thả lỏng, địch nhân liền thừa dịp khe hở này tiến vào, thế nhưng không có mật thám dẫn đường, muốn tìm đến trước doanh trướng của ngài, tuyệt đối là không có khả năng, ngài nói xem ta phân tích có đúng không.”
Đúng lúc này, Lâm Phàm giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt giống như là trời sắp sập xuống cả kinh kêu lên: “Ai nha xong đời, thống soái ngươi không có mang chuyện của ta nói ra chứ, nếu không những địch bắc đó mà biết, ta nhất định phải ch.ết, bọn họ nhất định sẽ rất hận ta đã phá hủy kế hoạch của bọn họ, nói không chừng lần sau đến sẽ không phải là ám sát lão nhân gia ngài, mà là ám sát ta người đã liên tiếp phá hủy kế hoạch của bọn họ, làm sao bây giờ, bị bọn họ nhớ thương ta nhất định sẽ phải ch.ết…”
Lão thống soái vừa mới bắt đầu nghe còn không ngừng gật đầu, cảm thấy tiểu tử này rất có tài, kết quả nghe tới lúc sau thì hết chỗ nói, thấy Lâm Phàm ở chỗ này thì thào tự nói làm sao bây giờ ch.ết chắc rồi, không thể nhịn được nữa quát lớn nói: “Tiểu tử ngươi lá gan một chút cũng không lớn? địch nhân còn chưa tới đã dọa ngươi thành như vậy, sợ cái gì, đây là quân doanh đại hạ chúng ta, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi, thể hiện khí thế của ngươi một chút được không, đừng có dọa Triệu Hàm.”
Triệu Hàm cũng bị bộ dáng của Lâm Phàm làm cho hoảng sợ, dở khóc dở cười mở miệng nói: “Thống soái ngài đừng cùng hắn so đo, hắn là như vậy gặp chuyện rất thích hô to gọi nhỏ, cứ để vậy sẽ không có chuyện gì. Phàm tử ngươi không cần sợ hãi, mặc kệ địch bắc có phái bao nhiêu thích khách đến đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Phàm tử ca bọn họ hiện tại còn chưa tới, nếu dám đến, ta nhất định sẽ dùng cây búa đập nát đầu bọn chúng.” A Thiết lập tức hướng Lâm Phàm cam đoan nói, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác làm thương tổn đến Lâm Phàm đại ca, đối với A Thiết mà nói, những ngày đi theo Lâm Phàm, là những ngày rất phấn khích trong cuộc đời của hắn, sớm đã không phải là đến bắc cương vì tiền, hiện tại ở trong lòng A Thiết đã nhận thức Lâm Phàm và Triệu Hàm là đại ca.
“Ăn của ngươi đi, đừng nói đến những chuyện đó nữa, nói tới ta liền ăn không vô, đúng rồi lão thống soái con cá này là bắt được từ đâu, khẳng định là ở bên kinh hồ đều là thi thể, máu đã nhuộm đỏ kính hồ, con cá này sẽ không phải là bắt từ bên trong hồ chứ.” Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới địa phương duy nhất ở bên quân doanh có cá, chính là kính hồ tối hôm qua mới vừa đại chiến có rất nhiều người ch.ết.
Lão thống soái nghe lời nói của Lâm Phàm liền sửng sốt một chút, đột nhiên cười ha hả nói: “Ngươi sợ cái gì, con cá này chính là thủ hạ của Trần Uy bắt được ở đầu nguồn kính hồ, nếu không ngươi cho là cái hồ lớn như vậy, có thể bắt được cá sao, đương nhiên là ở dòng suối nhỏ đầu nguồn bắt được, yên tâm không máu cũng không có người ch.ết.”
Trần Kiệt nghe thấy lời này liền biết là giả, con cá này khẳng định là thuộc hạ dưới tay Trần Uy bắt được trong kính hồ nhuộm máu, bởi vì đầu nguồn của kính hồ tuyệt đối không thể bắt được con cá lớn như vậy, lớn nhất cũng chỉ có thể bằng hai ngón tay mà thôi.
Thế nhưng Trần Kiệt cũng không dám nói với Lâm Phàm, tránh cho tiểu tử này nói là lời kinh người, khiến hắn cũng ăn không vô. Kỳ thật những cái này đối với tướng sĩ bọn họ cũng không là gì, bọn họ thời điểm đại chiến, cho dù lương khô nhiễm máu, cũng phải ăn vào, vì để có thể lực để giết địch, nơi nào còn chú ý nhiều như vậy.
Chỉ cần không phải thật sự ăn thịt người là được, Trần Kiệt còn nhớ rõ khi vừa mới tòng quân, lão binh đã cùng hắn nói qua, thời điểm binh lính địch bắc đói, ngay cả thi thể chiến hữu cũng ăn, thậm chí còn có người thích ăn thịt người, ở bên địch bắc có một danh tướng rất thích ăn thịt người. Cũng may binh lính đại hạ bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, cho dù đói sắp ch.ết, cũng sẽ vào trong khe núi trong dòng suối tìm kiếm thức ăn lấp bụng.
A Thiết bị Lâm Phàm quát lớn, bĩu môi một chút, lại tiếp tục ăn, tuy rằng cay một chút, nhưng mấy món này đều ăn rất ngon, đối với A Thiết mà nói, cho dù thật sự là bắt ở trong kính hồ hắn vẫn sẽ lao tới ăn, dù sao là thịt bò cũng không phải là thịt người, hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến thần kinh tráng kiện của A Thiết.
Lão thống soái nghiêm mặt nói: “Lâm Phàm ngươi nói cũng không tồi, trong quân doanh quả thật có mật thám của địch bắc, tối hôm qua tuy rằng chúng ta bắt được thích khách, nhưng không bắt được mật thám. Cho nên Triệu Hàm ngươi mấy ngày nay cũng nên chú ý một chút, để ý Phàm tử, tránh cho tin tức lộ ra, khiến cho người ta thật sự để ý đến Lâm Phàm. Đương nhiên tốt nhất có thể đưa Lâm Phàm nhanh chóng trở về Yến thành, có thủy quân của Trương Dương bảo hộ, địch bắc tuyệt đối không thể đụng đến Phàm tử.”
“Lão tướng quân lời của ngài không đúng, ngài nên nhanh chóng đi thẩm vấn thích khách, bắt được mật thám, nếu không ta cho dù có chạy nhanh, đến Yến thành cũng phải mất một tháng, vậy càng nhiều nguy hiểm. Nói không chừng một ngày nào đó ta bị giết ch.ết ở trên thuyền, tiến vào trong sống uy cá, Triệu Hàm muốn tìm thi thể của ta cũng không thể, thi thể của ta vĩnh viễn chỉ có thể nằm ở dưới đáy sông, ch.ết như vậy thật sự không tốt lắm.” Lâm Phàm lập tức hét lên, hắn kỳ thật là muốn ở bắc cương thêm vài ngày, chỉ cần ở tại trong quân doanh, ở bên người Triệu Hàm, cho dù thực sự là có mật thám của địch bắc, vậy thì không thể gây thương tổn đến hắn.
Kỳ thật lại nói tiếp, Lâm Phàm cũng không sợ hãi như vậy, địch bắc có thể dễ dàng đưa mật thám vào sao, người ta sẽ thực sự vì một tiểu nhân vật là hắn, thậm chí chấp nhận để lộ một mật thám sao, vậy thì thật sự mất nhiều hơn được, dù sao hắn cũng không phải là binh lính, qua vài ngày nữa sẽ rời đi, nếu dùng một mật thám vất vả bồi dưỡng trên người hắn, thật sự quá lãng phí. Đương nhiên cũng không thể tránh được là người phụ trách ám sát lão thống soái thẹn quá hóa giận, không tiếc đại giới muốn báo thù cho người tới giết hắn, vậy Lâm Phàm cũng không có biện pháp.
Đột nhiên trong đầu Lâm Phàm hiện lên một ý tưởng, hắn nhìn chằm chằm lão thống soái lập tức nói: “Thống soái chẳng lẽ tối hôm qua thủ vệ canh giữ bên ngoài doanh trướng đều không có phát hiện hay sao, thân vệ của ngài có thủ ở bên cạnh ngài không? Như thế nào lại có thể để cho người đến được bên ngoài doanh trướng của ngài, việc này có chút không đúng, ta ở trong này nhiều ngày như vậy, chính là im lặng đi ra ngoài cũng không có khả năng, cho dù có mật thám dẫn đường, dựa theo đạo lý mà nói bọn họ cũng không dễ dàng trà trộn vào đi.”
Lão thống soái gật gật đầu Lâm Phàm quả nhiên nghĩ tới, hắn mở miệng nói: “Ngươi nghĩ tới chúng ta cũng đã nghĩ rồi, ta cho tr.a xét một chút, tối hôm qua thân vệ bên người đều thực mệt mỏi, bọn họ cũng uống một ít rượu trừ lạnh, hơn nữa ta còn cho mọi người đi nghỉ ngơi, lưu lại cũng không có mấy người, lúc ấy bọn họ canh giữ ở phía trước, phía sau liền lộ sơ hở. Chúng ta hỏi mấy lần, đều không có vấn đề gì, những người đó đều là những người ta tuyệt đối tin tưởng.”
“Thống soái ta không phải nói thân vệ bên người ngài, ta là nói thủ vệ canh giữ tối hôm qua, những người đó nếu có đi điều tra, ta sẽ không tin nhóm bọn hắn một người cũng không nhìn ra khác thường, vậy cơ bản là không thể, chỉ có thể là mật thám ở trong nhóm bọn họ, hoặc là có người dụ dỗ bọn họ như là uống rượu, hoặc là làm cái gì khác, đem lực chú người của bọn họ dời đi, để cho thích khách có thể đi vào.” Lâm Phàm mở miệng nói, vì tương lại có thể sống yên ổn trong quân doanh thêm mười ngày, Lâm Phàm liền vắt óc suy nghĩ tìm kiếm biện pháp, chỉ cần tr.a ra được mật thám của địch bắc, thích khách của địch bắc muốn tới giết hắn, như thậy khó khắn sẽ càng tăng cao, khó khăn quá lớn tin tưởng rằng những người bên kia sẽ do dự một chút.
Lão thống soái gật gật đầu, mưu sĩ bên người hắn quả thật có tr.a hỏi qua thân vệ bên cạnh doanh trướng, cũng hỏi qua thủ vệ, nhưng là cũng không tìm ra được manh mối gì, xem ra hắn phải tr.a xét lại một chút, nói không chừng có thể tr.a ra cái gì đó. Lão thống soái tuy rằng không nói, nhưng là bị địch nhân mò tới trước doanh trướng, lão thống soái vẫn có chút kinh hãi, nếu tối hôm qua không có cái hố của Lâm Phàm, khiến thích khách phát ra động tĩnh, sẽ không kinh động đến thủ vệ bên ngoài doanh trướng, nói không chứng hắn sẽ không biết gì mà ch.ết ở trong mộng.
Ăn uống no say, Lâm Phàm ăn rất nhiều, bụng cũng đã phình ra một chút, một bên ợ lên một cái một bên lấy tay xoa bụng cho thoải mái. Lúc này nhớ tới sự khó chịu tối hôm qua, cùng với cơ thể thoải mái hiện tại, khiến Lâm Phàm không thể kìm nén được hạnh phúc.
Về phần thích khách mật thám, lão thống soái bên kia có thể bị thâm nhập, nhưng thân vệ ở bên Triệu Hàm rất khó, những người tới gần được doanh trướng của Triệu Hàm đều là những người lúc trước cùng đối phó phản quân lưu lại, những người này không thể là mật thám hay phản quân được, huống chi cùng Triệu Hàm vào sinh ra tử vài năm, Triệu Hàm có thể cam đoan những người này tuyệt đối không có vấn đề gì, cho nên Lâm Phàm không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn, những chuyện phí sức lão động cứ để cho lão thống soái quan tâm đi, hẳn chỉ cần an an ổn ổn hưởng thụ vài ngài cuối cùng bên cạnh Triệu Hàm là được.
Lúc trước Triệu Hàm luôn vội vàng các loại sự tình, vội vàng mang đội ngũ đi tuần tra, vội vàng nghị sự, vội vàng giết địch. Hiện tại tốt lắm, đại quân địch bắc đã bị tiêu diệt, khẳng định sẽ không thể lập tức tập hợp nhân lực để tiến công.
Lâm Phàm có hỏi qua Triệu Hàm vì sao không thừa thắng xông lên, Triệu Hàm nói với Lâm Phàm địch bắc ở thảo nguyên đại mạc, binh lính bọn họ không thể thích ức với khí hậu quá mức khô ráo ở bên đó, nhất là thiếu nước, hơn nữa thảo nguyên cùng đại mạc rộng mênh mông, người không quen rất dễ bị lạc đường. Bọn họ tìm kiếm nguồn nước rất khó khăn, trong thảo nguyên còn có rất nhiều bẫy rập của thiên nhiên, cử hơn mười vạn đại quân đi qua, quả thực giống như là muối bỏ biển, hơn nữa bây giờ là mùa hè, thời tiết quá nóng, truy đuổi quá xa chính là con đường ch.ết.
Cho nên tối hôm qua ngoại trừ một đội kỵ binh tám vạn người đi truy kích mấy canh giờ, thời điểm sáng sớm sẽ trở về, lúc này hẳn là đã tới quân doanh. Người đuổi bắt địch nhân chính là Trần Uy, đương nhiên điều này Triệu Hàm sẽ không nói với Lâm Phàm, chuyện này nếu nói tiếp sẽ khiến cho Lâm Phàm phiền não, trước khi hắn đủ thực lực cùng Trần gia đối kháng, Triệu Hàm không muốn nhắc tới quá nhiều.
Triệu Hàm bởi vì Lâm Phàm có thể gặp gian tế hoặc thích khách tập kích, cho nên hôm nay cũng không đi ra ngoài tiêu diệt toàn bộ những binh lính địch bắc chạy trốn, hắn phái ra hai đội nhân mã, mỗi đội một ngàn kỵ binh hướng bên trong biên giới bắc cương đuổi theo, chỉ cần gặp được binh lính địch bắc toàn bộ treo cổ.
Nhưng thủ lĩnh của hai đội nhân mã nhất định phải tương thông với nhau, tuyệt đối không thể vượt quá ba dặm, một khi gặp địch nhân có quy mô lớn, có thể nhanh chóng tiến hành viện trợ, tránh cho ít người bị tàn binh của địch bắc giết.
Buổi chiều thái dương rốt cuộc lộ ra từ đám mây, Triệu Hàm lập tức lấy ra khôi giáp tối hôm qua mang đi rửa, Lâm Phàm cũng đi theo phía sau hỗ trợ, thân vệ Triệu Hàm lưu lại cũng ôm một bao lớn chạy tới dòng suối nhỏ tắm rửa, tắm rửa giặt quần áo bảo hộ ba điều này đều không thể lầm.
Ngày thường hán tử bẩn thỉu cũng mặc kệ cứ để như vậy, nhưng tối hôm qua vừa mưa lại còn lầy lội, hơn nữa trên người còn dính máu của địch nhân, không giặt sạch thật sự là không thể mặc, cũng có không ít người tối hôm qua mệt quá chỉ lưu sơ qua rồi ngủ, lúc này liền muốn tắm rửa thoải mái một trận.
Lâm Phàm có chút đỏ mắt nhìn chằm chằm đám binh lính, những tên này không biết bọn họ rèn luyện như thế nào, Lâm Phàm ở trong này vài ngày còn chưa có nhìn thấy, những người này cố tình còn có cơ ngực cơ bụng, Lâm Phàm giơ tay thử nhéo bụng mình, ngoại trừ một tầng da thịt mềm mịn bóng loáng, cơ bụng cũng hoàn toàn không có, nhất thời liền buồn bực không thôi.
Triệu Hàm đem quần áo giặt sạch phơi ở trên nhánh cây, nhìn thấy Lâm Phàm nhìn nhìn bên này xem xem bên kia, lại khoa tay mua chân, liền biết tiểu tử này suy nghĩ cái gì. Triệu Hàm rất rõ ràng, lúc trước Lâm Phàm rất là hâm mộ cơ bụng của mình, không có việc gì liền thích gặm mấy miếng, còn nói hắn đời trước cũng có bơ bụng như vậy.
Đáng tiếc Triệu Hàm rất là rõ ràng Phàm tử đời này là không có cơ hội, lúc trước rèn luyện mấy tháng, ngoại trừ khiến cho Phàm tử càng thêm rắn chắc một chút, cơ bụng ngay cả bóng cũng đều không thấy, sờ đến là da thịt co dãn bóng loáng, cảm giác rất tốt. Cơ bụng gì gì đó, Triệu Hàm không phải là chưa bao giờ sờ qua chính mình, hắn hoàn toàn không hiểu Phàm tử vì sao lại để ý thứ này như vậy, sờ vào cảm giác cũng không tốt như của Phàm tử.
“Đừng hâm mộ Phàm tử, ta thích nhất chính là thắt lưng của ngươi, vuốt cực kỳ bóng loáng, cảm xúc rất tốt. Nào chúng ta mang khôi giáp đi rửa thêm một lần nữa là có thể trở về, ngươi hôm nay tuy rằng hết bệnh, thế nhưng đừng phơi nắng quá lâu, nếu không bị cảm nắng cũng không tốt.” Triệu Hàm giơ tay xoa xoa đầu Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm bất đắc dĩ gật gật đầu, cho dù có hâm mộ cũng không thể có được, nhìn thấy mấy tên trước mắt không thấy thẹn mà khoe dáng người, Lâm Phàm nhìn về phía Triệu Hàm nói: “Bọn họ đều tắm như vậy, hoàn toàn không kiên kị ngươi sao?”
Nhìn thấy Triệu Hàm gật đầu, Lâm Phàm liền buồn bực, hơi quá đáng, vợ hắn chính là ca nhi, những người này như thế nào lại có thể ở trước mặt hắn làm trò câu dẫn vợ hắn, mà thời điểm hắn không có ở đây những người này cũng ở trước mặt vợ hắn trình diễn như vậy.
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ngày thường bọn họ cũng sẽ không chạy tới nơi này tắm rửa, phía sau doanh địa có một cái hồ chuyên môn dùng để tắm rửa, bọn họ đều ở nơi đó tắm rửa. Ta đều là múc nước trở về trong doanh trướng tắm, sẽ không giống như hôm nay. Chuyện này cũng không còn cách nào, tối hôm qua tất cả mọi người đều gặp mưa, lại không có nơi tắm khác, tự nhiên liền biến thành như vậy. Ngươi lo lắng cái gì, trong lòng ta chỉ có ngươi, ai cũng không thể đi vào trong mắt ta, buổi tối mỗi ngày ta đều muốn ngươi mới đi vào giấc ngủ, đừng nghĩ nhiều. Lần này ta lập được không ít công lao, dự định là có thể thăng lên làm quân tiên phong hẳn là sẽ không có vấn đề, cố gắng thêm vài năm, chỉ cần có thể trở thành đại tướng quân, đến lúc đó chúng ta có thể quang minh chinh đại đi Trần gia, không bao giờ lo lắng bọn họ sẽ thương tổn ngươi hoặc chia rẽ chúng ta.” Triệu Hàm ở bên tai Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
Thanh âm chỉ có thể hai người nghe được, miệng Triệu Hàm đều sắp dán lên trên tai Lâm Phàm, thân vệ cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, nhất thời âm thanh ở trạm canh gác ồn ào không ngừng.
Triệu Hàm nói xong với Lâm Phàm, ánh mắt lập tức đảo qua những binh lính đang ồn ào, trạm canh gác đang ồn ào liền trở về yên tĩnh như ban đầu, người nhìn trời tiếp tục nhìn trời, người tắm rửa tiếp tục tắm rửa, người giặt quần áo dùng sức quá mạnh, bộ quần áo bi kịch bị xé rách.
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này liền cười ha hả, trong mắt Triệu Hàm cũng mang theo ý cười, đàn bình này của hắn cũng rất thích gây ồn ào.
Tiếng vó ngựa ồn ào từ xa truyền tới, sau đó dừng ở phía sau Lâm Phàm, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm quay đầu, liền nhìn thấy Trần Uy ở trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, bộ dáng tò mò mở miệng nói: “Tiểu tử tối hôm qua là ngươi đào hố ở phía sau doanh trướng của thống soái, không tồi, ngươi cuối cùng lại làm được chuyện tốt.”
“Ta vốn là làm không ít chuyện tốt, ngươi là ai, dùng ngươi tới nói.” Lâm Phàm nhìn thấy người trước mặt từ trên cao nhìn xuống bộ dạng như ông trời, lập tức khó chịu nói.
Trần Uy nhìn người trước mắt ngưỡng đầu nhìn mình, có chút nghi hoặc mở miệng nói: “Chúng ta có phải là đã gặp qua ở đầu không, nhìn có chút quen mắt.”
Lâm Phàm vừa nghe thấy lời này của Trần Uy, dáng vẻ bệ vệ lập tức thu lại, lộ ra bộ dạng cà lơ phất phơ mở miệng nói: “Thiếu gia, ta và ngươi không có gặp qua, bộ dạng ta tuy rằng rất tốt, nhưng phương thức tiếp cận của ngươi như vậy cũng thật là quá rồi đại ca, người ta gặp cả trăm ngàn người, chỉ như vậy mà muốn ta chú ý cũng rất khó đi.”
Quả nhiên lời Lâm Phàm vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy vẻ mặt Trần Uy ghét bỏ nhìn Lâm Phàm, cái gì vậy, mỹ nhân hắn cũng đã gặp qua! Kinh thành nhiều mĩ nhân như vậy, hắn cần gì phải dùng thủ đoạn đi hấp dẫn, chỉ cần lộ ra tươi cười, có thể khiến cho toàn bộ mĩ nhân ở kinh thành bổ nhào về phía mình.
Lâm Phàm nhìn thấy người đen mặt kẹp bụng ngựa rời đi, tâm tình lập tức tốt lên, liền tươi cười lôi kéo Triệu Hàm lau sạch sẽ áo giáp, chuẩn bị quay về doanh trướng đại chiến ba trăm hiệp. Lúc trước không thể tận hứng, lần này lão thống soái đã đồng ý với hắn, cho Triệu Hàm nghỉ ba ngày, hắn làm cái gì đều được, không bao giờ lo lắng Triệu Hàm tiêu hao thể lực quá lớn, không thể chấp hành nhiệm vụ.