Chương 76

Lâm Phàm làm như vậy là muốn cho Tử Lâm chuẩn bị tâm lý, chuyện của Trương Dực, thực ra cũng không lớn, chỉ cần hắn sớm đi bàn bạc với Ngô đại ca cùng Trương đại ca sẽ dễ dàng được tha thứ. Đáng tiếc tâm tư tiểu tử này đè quá sâu, mới khiến cho chuyện tình phát triển đến tình trạng này, tuy rằng tình huống chân thật cũng có chút chênh lệch, nhưng vì đại cục có một số việc giấu diếm không nói, cuối cùng vẫn có thể lý giải được.


Có lẽ Trương Dực quá yêu Ngô Tử Lâm, thậm chí không dám mở miệng giấu diếm cùng lừa gạt, mới khiến chuyện tình biến thành như vậy. Thế nhưng có lẽ Trương Dực lo lắng quá lại khiến cho bọn Tử Lâm cùng Ngô đại ca Trương đại ca hiểu lầm, dù sao Trương Dực quả thật có rất nhiều lợi ích từ chuyện này, để cho Trương Dực tự mình mở miệng cảm giác giống như là đang khoe khoang, việc này nghĩ tới nghĩ lui cách tốt nhất, vẫn là đi tìm người có quan hệ tốt nhất với bọn họ đi nói mới tốt, kết quả ai cũng không dự đoán được Tử Lâm sẽ chịu không nổi, thiếu chút nữa đã bị hại ch.ết.


Lâm Phàm nghĩ Trương Dực lúc này nhìn thấy khẳng định sẽ hối hận muốn ch.ết, cũng may có một tin tức tốt, cũng đối với Tử Lâm có tác dụng, tiểu tử Trương Dực này ở thời điểm mấu chốt có đứa nhỏ, điều này đối với Tử Lâm chính là một liều thuốc trợ tim, tin tưởng Tử Lâm sẽ vì đứa nhỏ mong ngày mong đêm mà kiên cường lên, chỉ cần Tử Lâm qua được cửa này, thân thể khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.


Thuyền nhỏ vừa tiến vào Bích Thủy sơn trang, Lâm Phàm liền nhìn thấy tình cảnh ở bến tàu liền thấy vui vẻ, cũng không biết là Tiền quản sự nghĩ như thế nào, thế nhưng lại sắp xếp cho Vu tiểu tử mang theo mười mấy đứa nhỏ ở trong đình học chữ, có lẽ là dụng cụ dạy học gì cũng không có chuẩn bị, Vu tiểu tử cũng có cách, chuẩn bị một cái bàn cát, cầm nhánh cây ở trên bàn cát phủi phủi, cũng không biết những đứa nhỏ này xem có hiểu không.


Lâm Phàm đi lên bến tàu bước vào đình hướng tiểu tử này cười nói: “Thiếu cái gì thì kêu Tiền thúc mua lại đây, như vậy đứa nhỏ xem làm sao hiểu được? Đem chữ muốn học viết vào giấy tuyên thành, sau đó gắn lên một tấm ván, đứa nhỏ nhìn sẽ càng rõ ràng hơn. Đợi Tiền thúc mua bút lông, để cho bọn nhỏ luyện tập trước dùng bút lông chấm vào nước rồi viết lên tấm ván gỗ, chờ sau này tiến bộ mỗi ngày sẽ luyện tập trên giấy tuyên thành…”


“Lão gia thật sự, vậy thật sự là quá tốt, các ngươi mau chóng cảm ơn lão gia, các ngươi phải biết rằng cũng không có lão gia nhà nào hào phóng cung cấp bút cùng sách đọc cho các ngươi luyện chữ, các ngươi có cơ hội thì phải cảm tạ cho thật tốt, chờ tương lại có tiền đồ rồi cũng không thể vong ân, hiện tại các ngươi cùng ta học trước, nếu học tập thật tốt, không chừng về sau còn có thể cùng An lão tiên sinh học tập, cũng có thể đi trấn trên học tập, cho nên phải dụng tâm một chút, đừng có phụ lòng tốt của lão gia.” Vu tiểu tử lập tức mừng rỡ nói.


available on google playdownload on app store


Hắn cũng là thủy quân của Yến thành, đáng tiếc một lần xuống nước bị thương ở gân chân đi đường không linh hoạt, chỉ có thể rời khỏi thủy quân, sau đó được mang tới Bích Thủy sơn trang. Trang chủ cùng tướng quân của bọn họ là bằng hữu, đối với bọn họ cũng không tệ, bới vì hắn đọc sách vài năm, biết chữ cũng biết ghi chép sổ sách, cho nên được sắp xếp đến phòng thu chi.


Sáng sớm hôm nay Tiền quản sự tìm hắn, nói lão gia sắp xếp chuyện đọc sách trong sơn trang, điều này khiến hắn rất cao hứng, năm đó nếu nhà hắn cũng có ít tiền, hắn cũng sẽ không đến mức phải ngừng việc học mà đi tòng quân, hiện tại Vu tiểu tử hy vọng có thể vừa dạy những đứa trẻ này đọc sách, vừa có thể tiếp tục gia tăng học vấn của chính mình, nói không chừng ngày nào đó hắn cũng có thể đi thi khoa cử, dù sao tuổi của hắn cũng không phải là rất lớn.


Lâm Phàm hướng tới đám nhỏ lớn tiếng cảm tạ phất tay, hướng bên trong sơn trang đi đến, hắn nên nhắc Tiền quản sự chuẩn bị một cái sân cho những đứa nhỏ này đọc sách, nếu không bây giờ là mùa hè trời còn có gió mát mẻ, những đứa trẻ này ở trong này học cũng không tồi, thế nhưng một khi thời tiết lạnh xuống, vậy chỉ có thể chịu tội, cho nên phải sắp xếp một tiểu viện cho bọn nó làm lớp học mới được.


Cũng may sân trong nhà Lâm Phàm không lớn như ở Hồng Hà sơn trang, nhưng người nhà hắn ít, mấy đại viện tử bọn họ ở còn có khách viện, nhưng còn có sáu bảy tiểu viện tử, những phòng khác thì là phòng người hầu, như là Tiền quản sự thì ở một tiểu viện tử, Ngô a ma cùng mấy lão a ma quản sự khác thì cũng ở một cái sân, như vậy có thể lấy một tiểu viện tử trống không làm học đường.


Kỳ thật Lâm Phàm không thiếu tiền, những binh lính xuất ngũ quản sự người hầu công nhân làm việc ở thôn trang đều rất chăm chỉ, thợ khéo cũng cố gắng, cho nên Lâm Phàm cũng không để ý đến một chút tiền này, trợ giúp những đứa nhỏ trong thôn trang này tìm được một còn đường ra tốt, huống chi những đứa nhỏ này tương lại học tập thành tài còn có thể đến giúp sơn trang, cho dù những đứa nhỏ này không có tiền đồ gì, cuối cùng cũng có thể làm một quản sự, tóm lại đối với Lâm Phàm mà nói chỉ là bỏ một ít tiền, có thể được rất nhiều ưu đãi.


Lâm Phàm đứng ở cửa khách viện của An tiên sinh, từ sau khi Lâm Phàm trở về, An tiên sinh liền đem hai đứa con trai mang đến trong viện An tiên sinh ở học tập, trước kia Lâm Phàm đi rồi, hai đứa con trai nhớ phụ thân, An tiến sinh cũng vì lo lắng cho hai đứa con trai, liền học tập ở chủ viện, hiện tại Lâm Phàm đã trở về, hai đứa con trai có thể yên tâm học tập, điều này khiến cho An tiên sinh rất vui, hắn thật sự rất thích Tử An, tiểu tử này có năng lực thần kỳ, tương lai sẽ làm ra thành tựu phi phàm.


Trong khách viên vang lên thanh âm đang ngâm nga bài học, về phần Tuyết nhi khuôn mặt nhỏ  nhắn đen tuyền, có lẽ là đang cố gắng học tập làm sao có thể vẽ ra được một bức tranh tượng con hổ.


Không có quấy nhiễu hai người con trai, Tuyết nhi ở chỗ An tiên sinh cũng thật nghe lời, tuyệt không đi quấy nhiễu ca ca hắn đọc sách, nhưng thật ra cũng tự mình chơi đến rất vui vẻ, Lâm Phàm vẫn biết Tử An cùng Tuyết Nhi thông minh, cũng chỉ có ở trước mặt hắn mới có thể ầm ĩ cáu kỉnh cùng làm nũng, hai tiểu tử này khiến cho Lâm Phàm có càm giác làm lão đại.


Sau khi rời đi khách viện của An tiên sinh, Lâm Phàm đi vào khách viện sắp xếp cho Trương Dực nghỉ ngơi, còn không đợi hắn đến gần cửa phòng, thủ vệ bên cạnh liền hướng hắn làm thủ thể chớ lên tiếng, nhẹ giọng hướng Lâm Phàm nói: “Lâm công tử, đại tướng quân thời gian gần đây ngủ không được tốt, hôm nay vất vả có thể an ổn ngủ một chút, ngài hay khoan đánh thức hắn, để cho đại tướng quân ngủ nhiều thêm chốc lát.”


Lâm Phàm nghe xong gật gật đầu, hắn cũng nói buổi chiều sẽ mang Trương Dực sang, nghĩ để cho trong lòng Tử Lâm có thể chuẩn bị một chút, cũng sẽ không phản đối, mà kêu người hầu chuẩn bị cơm trưa, tiếp theo Lâm Phàm đi hầm rượu, hiện tại nơi này để rất nhiều rượu thuốc, Lâm Phàm lật xem bản ghi chép, những bình rượu này được làm ra tất cả đều dựa theo giá cả thị trường mà tiêu thụ, ít nhất có thể kiếm được hơn mười vạn lượng, xem ra dã tâm của Ngô bá thật sự lớn, thời điểm hắn đi lượng tồn của số rượu này chỉ bằng một nửa so với hiện tại.


Thế nhưng gần đây thời tiết Yến thành rất tốt, dược liệu coi như cả năm được mùa,  hiện giờ người bắt rắn độc cùng độc trùng lại nhiều, lượng rượu tồn trữ gia tăng nhiều như vậy cũng nằm trong dự kiến của Lâm Phàm, phân phó quản sự ghi chép sổ sách cố gắng thật tốt, chỉ cần tiêu thụ thật tốt thì tiền thưởng cuối năm tuyệt đối sẽ không thiếu phần bọn họ, có những lời này của Lâm Phàm, tất cả công nhân đến người hầu ở trong sơn trang, tất cả đều nhiệt tình mười phần, năm trước bọn họ đã được hưởng qua quả ngọt, chẳng những tiền công còn cao hơn những ông chủ khác rất nhiều, hơn nữa còn dựa theo phân công, còn có thể được thêm một phần tiền thưởng, tiền kia tương đương với nửa năm hoặc một năm tiền công của bọn họ, bọn họ làm sao không vui vẻ được.


Lúc này bọn người hầu ở nhà Lâm Phàm, cũng nghĩ đến chuyện cho bọn nhỏ đi đọc sách, chỉ cần bọn họ an ổn tiếp tục làm việc cho ông chủ, tiền bạc cho bọn nhỏ nhà bọn họ đi học tuyệt đối đủ, chỉ cần có tiền không ai muốn đứa nhỏ nhà mình không có tiền đồ. Huống chi ông chủ đều cung cấp điều kiện thuận lợi cho bọn họ, không cố gắng làm việc đó là kẻ ngu ngốc, nói không chừng cố gắng làm việc mười năm tám năm, bọn họ có thể hồi hương làm tiểu địa chủ, đây là động lực Lâm Phàm cho bọn hắn, ngay cả An tiên sinh cũng rất bội phục thủ đoạn của Lâm Phàm, cũng bộ phục Lâm Phàm có thể hào phóng như thế, nguyện ý bồi dưỡng đứa nhỏ của người hầu công nhân, ông chủ bình thường không thể làm được như vậy.


Thời điểm ăn cơm trưa Trương Dực cuối cùng cũng tỉnh, Bích Thủy sơn trang đối với khẩu vị của ca nhi mang thai vẫn là có chút hiểu biết, thời điểm Triệu Hàm có Tuyết nhi liền thích chua cay, hơn nữa hắn vẫn tự nấu cơm, nghĩ ra không ít món chua cay thích hợp cho ca nhi có đứa nhỏ ăn. Khi Lâm Phàm phân phó Ngô a ma chuẩn bị, đầu óc của Ngô a ma chuyển rất mau, trong sơn trang bọn họ không có ca nhi nào có tư cách để lão gia quan tâm như vậy, ngươi duy nhất có tư cách cũng chỉ có Trương Dực.


Ngô a ma là ai, đó là người đi ra từ trong nhà Ngô đại ca, vì thế chuyện của Trương Dực hắn cũng biết ít nhiều, ban đầu là tức giận không muốn để ý tới, nhưng Lâm Phàm đã phân phó, thức ăn chua cay thích hợp với ca nhi mang thai, Ngô a ma liền chuyển biến. Những chuyện lớn khác hắn không quản lý được, cũng không có tư cách quản, nhưng đây là đại tôn tử của Ngô gia hắn cần phải xem trọng, cho dù là ở trong bụng địch nhân Ngô gia, nhưng đứa nhỏ này vẫn như cũ là người của Ngô gia, cho nên Ngô a ma đương nhiên sẽ nhiệt tình, thật sự làm một bàn đồ ăn lớn.


Này khiến Lâm Phàm bị hù dọa rồi, một nhà bọn họ chỉ có vài người, tính toàn thì chỉ có sáu người, Tử An Tuyết nhi An tiên sinh ăn cơm ở khách viện, mà trên bàn chủ này chỉ có hắn Ngô bá cùng Trương Dực, mà trên bàn lại có mấy chục món ăn. Lâm Phàm lắc đầu cười khổ xem ra là hắn lắm miệng rồi, quên mất Ngô a ma chính là lão nhân Ngô gia, ban đầu cũng bị chuyển tới đây để chăm sóc Tuyết nhi, hiện tại Tuyết nhi đã ba tuổi, Ngô a ma cũng được thoải mái hơn, mà bây giờ Trương Dực hoài cốt nhục Ngô gia, Ngô a ma làm sao không vui vẻ cho được.


Đồng thời Lâm Phàm cũng để ý tới những chuyện khác, Trương Dực tuy rằng nhìn béo lên một chút, nhưng sắc mặt cũng không được tốt lắm, có lẽ nguyên nhân chính là phiền lòng, thế nhưng nguyên nhân cũng có thể là do áp lực khi có đứa nhỏ, Ngô a ma đối với phương diện này thì rất lành nghề.


Lâm Phàm kêu Ngô bá ăn cơm, lúc này mới hướng Trương Dực nói: “Ngươi bên kia có người hầu đắc lực chăm sóc ngươi không? Ngươi bây giờ có đứa nhỏ, mạng của Tử Lâm bây giờ đều dựa vào đứa nhỏ này, một khi có việc gì hậu quả rất nghiêm trọng.”


Trương Dực nghe hiểu lời nói của Lâm Phàm, bên kia hắn thật ra là có quân y, cũng có thân vệ chăm sóc, nhưng lại không có ai biết chăm sóc ca nhi mang thai, mặc kệ là cơm canh, hay là những mặt khác, căn bàn là không thư thái giống như ở nhà Lâm Phàm. Chuyện này cũng không còn cách nào, trong phủ tướng quân và quân doanh chỉ toàn nam tử, cho dù có ca nhi nhưng cũng chưa từng sinh nở qua, căn bàn là không quen thuộc chăm sóc ca nhi mang thai giống như đại a ma.


“Bên kia ta quả thật không có người kinh nghiệm, ta có mời một thầy thuốc chuyên bốc thuốc cho dựng phu, đang uống thuốc dưỡng thai.” Vẻ mặt Trương Dực bất đắc dĩ nói, hắn thật sự rất bận rộn, mới vừa tiếp nhận đại quân, hơn nữa phải ứng phó những chuyện của thái tử giao xuống, vừa phải liên hệ với người chân chính hợp tác với mình, đối với Trương Dực mà nói là rất bận rộn căn bản không có thời gian để ý đến bản thân.


Lâm Phàm gật gât đầu tỏ vẻ đã biết, vì thế mở miệng nói: “Trương Dực như vậy đi, ngươi cũng biết Ngô a ma, lúc trước Triệu Hàm mang thai đều là Ngô a ma chăm sóc, về phương diện này rất là tinh thông, nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng rất mát tay, Tuyết nhi đa phần đều là Ngô a ma chăm sóc, đứa nhỏ này được nuôi dưỡng chăm sóc tốt lắm. Ngươi nếu không chê, ta liền nói với Ngô a ma, nếu hắn đồng ý chăm sóc ngươi, ta sẽ để hắn đến chăm sóc ngươi. Nhìn ngươi cũng hợp với những món ăn này, những món ăn này đều đã được Ngô a ma điều chỉnh, tin rằng ngươi sẽ vừa lòng.”


“Thật sao,Phàm tử ngươi có thể để hắn qua chỗ ta ta làm sao dám ghét bỏ, Ngô a ma chăm sóc Tử Lâm từ nhỏ tới lớn, ta coi hắn như trưởng bối, nếu có thể được Ngô a ma chăm sóc, ta nghĩ đứa nhỏ trong bụng tuyệt đối sẽ không vấn đề gì, làm sao mà có không vừa lòng như ngươi nói, ta lo lắng cho đứa nhỏ này nhất, đây cũng là nguyên nhân ta không dám nói với Tử Lâm, một khi có hi vọng nếu không bảo vệ được, ta sợ Tử Lâm sẽ chịu đả kích quá lớn, thậm chí ngay cả ta còn không thể chịu được. Lúc trước cũng phải trách ta, trước kia cũng không biết những chuyện này, lúc có thai ta cũng không biết, cho đến khi bị động thai ta mới phát hiện, thật vất vả giữ được đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ ban đầu đã bị tổn thương, nói thật trong thời gian ba tháng giữ thai, ta cũng không dám có động tác gì mạnh, cũng may hiện tại đứa nhỏ đã ổn định, ta mới dám nói với ngươi, để cho Tử Lâm cũng biết.” Trương Dực thở dài nói, những chua xót trong đó chỉ có mình hắn mới biết được.


Sau khi ăn cơm chưa xong Lâm Phàm chuẩn bị để cho Trương Dực một mình đi gặp Tử Lâm, lúc trước có lẽ sẽ lo lắng hai người sẽ đụng tay đụng chân với nhau, nhưng mà hiện tại cũng không cần lo lắng, hắn chuẩn bị đi nói chuyện với Ngô a ma, nghĩ Ngô a ma sẽ đồng ý đi chăm sóc Trương Dực. Kết quả Trương Dực nhìn chằm chằm Lâm Phàm, trong ánh mắt còn có một chút đáng thương.


Loại ánh mắt này của Trương Dực khiến Lâm Phàm ăn không tiêu, rốt cục đầu hàng nói: “Ngươi muốn ta cùng đi với ngươi đến gặp Tử Lâm, Trương Dực buổi sáng ta đã nói qua với Tử Lâm cùng Ngô đại ca Trương đại ca, bọn họ khẳng định sẽ không làm ra hành vi gì quá khích, ngươi chỉ cần giải thích rõ ràng với bọn họ là được, đương nhiên bây giờ không thể nói hết hoàn toàn được, chờ sau khi thành công nói rõ cũng không tính là quá trễ.”


“Phàm tử không phải như thế, trong lòng của ta luôn có chút không nỡ, có ngươi đi cùng ta sẽ đỡ hơn.” Trương Dực có chút xấu hổ nói.


Lâm Phàm cũng đành bại bởi Trương Dực, vì thể mở miệng nói: “Rõ ràng mọi chuyện đã rất tốt, ta hiện tại phải đi hỏi Ngô a ma, để ba người chúng ta đi Hồng Hà sơn trang, có Ngô a ma mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều. Đúng rồi chờ xử lý xong chuyện của hai người các ngươi, ngươi có thể nói cho ta những chuyện này được hay không, chuyện về cừu nhân của ngươi, ta cần biết ngươi kể lại càng chi tiết càng tốt, nói không chừng chúng ta không cần đánh cũng có thể thắng được bọn họ, đây mới chân chính là đại thắng nhà binh, đương nhiên trong đó cũng có rất nhiều nguy hiểm, hy vọng ta có thể đào ra được bí mật trong đó, chúng ta cũng sớm một chút có những ngày ung dung tự tại.”


Trương Dực nghe những lời Lâm Phàm nói liền trầm mặc một hồi lâu, hắn biết Lâm Phàm có những ý tưởng rất kỳ quái, chuyện báo thù thật sự quá khó khăn, hiện tại nếu không phải tham gia vào chuyện đoạt vị, hắn đời này sẽ không có cơ hội lật đổ vị quân hậu cao cao tại thượng kia, càng đừng nói đến một khi thái tử đăng cơ, vậy chuyện báo thù còn khó hơn lên trời. Lâm Phàm đã có ý tưởng, Trương Dực tự nhiên cũng không phản đối, nếu được Lâm Phàm cũng có thể giúp đỡ hắn một phen, còn nếu không được Trương Dực sẽ ngăn càn Lâm Phàm.


Lâm Phàm tìm đến Ngô a ma, nói ra bên người Trương Dực không có a ma biết chăm sóc đứa nhỏ, mà Trương Dực mấy tháng trước bị động thai khí, nghỉ ngơi thật lâu mới dám hoạt động. Cũng không chờ Lâm Phàm nói hết lời, Ngô a ma liền nói để cho hắn đi chăm sóc Trương Dực, phương diện này hắn rất lành nghề. Sau khi Lâm Phàm đồng ý, Ngô a ma nghĩ tới Tuyết nhi mời chỉ là một đứa nhỏ, hiện giờ mới ba tuổi nhưng cũng đã hiểu rất nhiều chuyện, hắn sắp xếp vài người hầu cẩn thận chăm sóc Tuyết nhi là được, chỉ cần ngày thường Lâm Phàm chú ý  nhiều một chút sẽ không xảy ra vấn đề gì.


Tất cả mọi chuyện cuối cùng đều là giai đại vui mừng, hiện tại chỉ cần giải quyết chuyện của Tử Lâm, Tử Lâm từ nhỏ đều là Ngô a ma chăm sóc, nếu đến thuyết phục Tử Lâm thì lời nói tuyệt đối có trọng lượng.


Khi thuyền nhỏ tiến vào Hồng Hà sơn trang, chỉ thấy quản sự của Hồng Hà sơn trang đã đứng ở bến tàu chờ bọn họ, khi nhìn thấy Trương Dực, sắc mặt lão quản sự vẫn có chút khó coi, thế nhưng thời điểm nhìn thấy Ngô a ma, trên mặt rốt cục đã lộ ra tươi cười, lão quản sự chào hỏi Lâm Phàm một tiếng, lại cùng Ngô a ma nói mấy câu, lúc này mới dài mặt nói với Trương Dực, thiếu gia đang ở khách viện chờ hắn.


Ngô Tử Lâm có lẽ biết được tin tức của đứa nhỏ, hoặc là biết được Trương Dực không cố ý phản bội hắn, cơm trưa ăn hết một tô mì, điều này làm cho quản sự rất là vui mừng, phải biết rằng tiểu thiếu gia đã thật lâu không có ăn uống tốt như vậy, vì có thể để cho tiểu thiếu gia  nhanh chóng khôi phục, bọn ho hao hết tâm tư, nhưng mà trong thời gian này thiếu gia uống rất nhiều rượu, vì thế cũng không thể bồi bổ tùy tiện được, cần phải bồi bổ từ từ, ngay cả những món ăn bổ dưỡng cũng chỉ có thể ăn cháo để dễ dàng tiêu hóa.


“Phàm tử,” Ngô Tử Lâm ngồi ở trong đình liếc mắt nhìn thấy Trương Dực đi vào sân, nhưng hắn cố ý xem nhẹ Trương Dực, bộ dạng tức giận, đáng tiếc hiện tại hắn rất gầy, chỉ khiến cho người nhìn thấy trong lòng chua xót mà thôi.


“Tử Lâm ngươi đã ăn cơm trưa rồi đi, hãy khoan kích động, Trương Dực ngươi bình tĩnh, ngươi cần phải biết ngươi hiện tại không phải có một người, còn có đứa nhỏ cần ngươi bảo vệ,” Lâm Phàm chào hỏi với Ngô Tử Lâm, lại duỗi tay cầm lấy tay Trương Dực vì khẳn trương mà bàn tay đã cứng ngắc, để cho Trương Dực thả lỏng, nếu mà bị động thai khí cũng sẽ không tốt.


Trương Dực đương nhiên là hiểu được, nắm ngược lại tay Lâm Phàm, ý nói với Lâm Phàm hắn chịu đựng được.


Lâm Phàm biết trong lòng Trương Dực đã chuẩn bị, lúc này mới cười với Ngô Tử Lâm đang cố ý xem nhẹ Trương Dực nói: “Tử Lâm ngươi xem ta mang ai đến, nhìn Trương Dực một cái, hắn không phải là béo hơn một chút hay sao, hôm nay ở nhà ta đã nói với Ngô a ma, để cho Ngô a ma sau này tới chăm sóc Trương Dực, hắn lần đầu có đứa nhỏ cái gì cũng không biết, hai tháng trước còn động thai, thật vất vả mới dưỡng tốt, ngươi coi chừng một chút, đứa nhỏ bây giờ còn chưa ổn định lắm.”


Lời nói của Lâm Phàm khiến cho Ngô Tử Lâm nhất thời không kịp phản ứng lại, trong sân liền lâm vào một trận yên tĩnh, hơn mười giây sau, Ngô Tử Lâm rốt cuộc mới phản ứng lại, vẻ mặt đầu tiên là lo lắng, sau đó thấy Trương Dực không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào mở miệng nói: “Còn không nhanh và nhà, không sợ phơi nắng bị thương đến đứa nhỏ sao, hiện tại ta không so đo chuyện trước kia với ngươi, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi nói sau.”


Lâm Phàm nghe được lời nói của Ngô Tử Lâm lập tức cười nói: “Tử Lâm ngươi có thể nghĩ như vậy là được rồi, ta sẽ không quấy rầy vợ chồng son các ngươi đoàn tụ, các ngươi cũng đã vài tháng không gặp, trò chuyện cho thật tốt, đứa nhỏ đã bốn tháng hẳn là rất năng động, Tử Lâm ngươi thử xem xem, có lẽ có thể gặp may đụng được đứa nhỏ xoay người hay đá chân, thời điểm trước kia Triệu Hàm mang thai ta thích nhất là làm như vậy, vì chờ khi hắn nhúc nhích một chút, ta có thể nhìn chằm chằm nửa ngày.”


“Đi, đại ca của ta cùng Trương đại ca có chuyện muốn bàn với ngươi, đúng rồi Phàm tử, ngươi kêu Ngô a ma lại đây, ta muốn hỏi một chút, người có thai nên chú ý những cái gì, không thể để Trương Dực dính vào làm bị thương đến cục cưng của ta, hắn nhất định sẽ đáng yêu như Tuyết nhi, thông mình như Tử An vậy.” Ngô Tử Lâm đã bắt đầu miên man suy nghĩ rồi.


Trương Dực cùng Lâm Phàm liếc nhau, sắc mặt Ngô Tử Lâm tuy rằng không tốt, người cũng thực gầy nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần không kích thích cùng từ từ điều dưỡng, thân thể hẳn là rất nhanh có thể khôi phục, đương nhiên hiện tại di chừng không nằm trong phạm vi lo lắng, cũng phải đợi thân thể Ngô Tử Lâm tốt lên thì nói sau.


Vẻ mặt Lâm Phàm cổ vũ cho Trương Dực, lúc này mới dời đi sân này, đi tìm Ngô a ma nói một tiếng, Lâm Phàm phải đi tìm Ngô đại ca, cũng không biết hai người muốn tìm hắn bàn bạc chuyện gì. Gần đây cũng không có chuyện làm ăn gì lớn, hơn nữa lúc này hải vận đang bị điều tra, hiện tại hoàn toàn bị thái tử ôm đồm, Trương Dương và Ngô Tử Vệ không có việc gì, đương nhiên Lâm Phàm cũng là càng không có việc gì.


Đợi cho Lâm Phàm tìm tới, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ đang ở trong đình gần bờ sông uống trà, thật sự là rất nhàn nhã, Lâm Phàm cười ha ha nói: “Hai người các ngươi thật là nhàn nhã, xem ra chuyện phiền lòng đã được giải quyết.”


“Phàm tử ngươi nói cũng thật là, hiện tại trạng thái của Tử Lâm cũng không tồi, Trương Dực tuy rằng làm sai chút chuyện, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho chúng ta, hiện tại Ngô gia cũng có hậu, chúng ta đương nhiên là có thể thoải mái một chút.” Ngô Tử Vệ cười nói, ngoắc ngoắc Lâm Phàm cùng nhau đến uống trà ngắm cảnh.”


Lâm Phàm uống hết mấy chén nước trà thượng đẳng, quả thực giống như trâu ăn mẫu đơn thật lãng phí trà ngon, nước trà chảy vào cuống họng khiến cho Lâm Phàm cảm thấy cả người thoái mái hơn nhiều, lúc này không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ngô đại ca, Trương đại ca tìm ta có việc, chúng ta gần đây không có chuyện làm ăn lớn gì.”


Ngô Tử Vệ hiển nhiên không nghĩ như vậy, lắc đầu nói: “Phàm tử lời của ngươi sai rồi, ngươi quên đội tàu của chúng ta không có vào cảng sao, ta và Trương đại ca của ngươi chuẩn bị một thời gian nữa, đem đống vật phẩm kia ra xử lý, đó là một đống bạc, hiện tại có Trương Dực nhìn, cũng sẽ không có ai dám đụng vào Ngô gia bọn ta. Còn có gần đây Trương đại ca cũng không có chuyện gì làm, chúng ta chuẩn bị mở rộng đội tàu vận chuyển hàng hóa, đem chuyện làm ăn càng tinh tế càng xa hơn, ta nghĩ đang nhàn rỗi không có việc gì làm, kiếm thêm việc làm cũng tốt.”


Lâm Phàm nghe những lời này của Ngô Tử Vệ cũng tỏ vẻ đồng ý, việc này một khi đã làm, cũng không chỉ mở rộng thế lực của Ngô gia, Lâm Phàm cũng sẽ có chỗ tốt. Trương Dương cho dù không còn ở trong thủy quân Yến thành, nhưng vẫn có tầm ảnh hưởng, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Trương Dương mà ra tay thì những con đường thủy vào nam ra bắc ai lại không dám nể mặt, ngay cả khi Trương Dương nhàn rỗi nuôi dưỡng mấy trăm thân vệ, đây chính là quân chính quy tinh nhuệ, đạo tặc bình thường nào dám vọng tưởng, huống chi còn có Trương Dực đứng ở phía sau chống lưng cho bọn họ.






Truyện liên quan