Chương 1: Tôi nuôi anh
“Con người chung quy cũng phải ch.ết, một là ch.ết như cung Ma Kết, hai là ch.ết như cung Bọ Cạp. Trong sách Tử Vi có nói, người cung Bọ Cạp rất tàn nhẫn, độc ác, chịu thiệt ắt sẽ báo thù, khẩu Phật tâm xà, vậy nên đây là một câu chuyện về người con gái cung Bọ Cạp.”
- Lời tựa -
Đêm khuya.
Trăng thanh gió mát, bốn bề vang lên tiếng dế kêu.
Trong cơn gió ngày xuân vẫn còn đan xen chút khí lạnh của mùa đông xa xôi. Gió ùa vào chỗ hai người qua khung cửa sổ.
Đây là một gara sửa xe nằm ở ngoại ô, giờ lại là nửa đêm nên hầu như không có ai tới.
Nhưng ở một góc khuất có một người lén lút cầm máy ảnh, liên tục bấm máy như sợ bỏ lỡ mất cảnh nào đó.
Người hắn chụp là người mẫu nổi tiếng thế giới sắp kết hôn. Một người mẫu nổi đình đám, cũng chính là cô dâu sắp tới lại xuất hiện trong xưởng sửa xe này vào đêm khuya thanh vắng?
Hành động này chẳng khác nào không coi chàng rể quyền quý thuộc giới thượng lưu của thành phố S ra gì!
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khoảng tám, chín giờ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mắt cô gái ở bên trong. Lông mày cô nhíu lại, sau đó cô từ từ mở mắt ra...
Cô vừa xoay chiếc cổ thon gầy, những tiếng rắc rắc liền vang lên.
Nhưng một cái xoay này lại khiến ánh mắt lười biếng, lơ đãng của cô rơi vào gương mặt người đàn ông đang yên giấc trên ghế xe còn lại, động tác cô cứng lại.
Người đàn ông đó...
Cô không quên khoảnh khắc nhìn thấy anh vào hôm qua.
Chắc anh là thợ sửa xe của xưởng ô tô này nhỉ?
Khi đó anh đang quỳ một chân, tay cầm cờ lê, dựa vào một bên xe hỏng.
Anh mặc quần màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng. Ống tay áo được xắn lên hai vòng, để lộ cánh tay thon dài, trắng ngần, bên trên dính chút dầu nhớt.
Cổ áo sơ mi cũng mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh đẹp tới mê người. Tiếp tục nhìn lên trên sẽ thấy gương mặt góc cạnh, trắng trẻo, mày rậm mắt sáng, sống mũi cao như ngọn núi hùng vĩ không thể trèo lên.
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi mím lại, lộ ra mấy phần lạnh lùng, cấm dục.
Gió đêm làm mái tóc đen nhánh của anh hơi rối, tóc rủ xuống, che đi vầng trán cao.
Đó là gương mặt vô cùng điển trai, không một góc ch.ết.
Cô không nói gì, cách biệt mấy năm, khi nhìn lại gương mặt quen thuộc này khiến cô phải thốt lên, thật sự là quá giống!
Nhưng cô biết, cho dù có giống đến mấy đi chăng nữa, người này cũng sẽ không phải là anh.
Lúc này trong xe đột nhiên vang lên một tiếng “tách”, bật lửa xuất hiện ngọn lửa màu xanh lam.
Điếu thuốc lá dành cho nữ nhỏ nhắn được châm lửa, kẹp vào giữa ngón tay trắng ngần, thon dài của cô. Cô nhìn người đàn ông đó, chậm rãi nhả ra từng làn khói xám.
Cuối cùng.
“Tỉnh rồi hả?” Cô nhả khói thuốc, đôi mắt đào hoa lười nhác nhìn anh.
Người đàn ông đã tỉnh, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi quay đi. Cử chỉ tao nhã đó khiến anh trông chẳng giống thợ sửa xe chút nào.
Cô lười nhác, hứng thú nhìn anh, sau đó cầm túi Hermes của mình lên, rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong xấp tiền ra.
Cô đặt thẻ sang một bên, lười biếng nói: “Bên trong thẻ có tiền, nhưng chắc anh cũng biết thân phận đặc biệt của tôi rồi đấy, nên đừng hoang tưởng có được cái gì, cũng đừng nói cho người khác biết, nếu không thì...”
Cổ tay cô đột nhiên bị người ta giữ chặt lại.
“Nếu không thì làm sao?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Trên gương mặt vô cùng điển trai của người đàn ông xuất hiện sự phẫn nộ, lông mày anh nhíu chặt lại.
Cô sững sờ, có lẽ không ngờ anh sẽ làm như vậy.
Cô để điếu thuốc sang một bên, uể oải nhìn anh, khóe môi cong lên nụ cười châm biếm: “Sao nào, anh tên gì, tôi thấy anh cũng đẹp trai đấy. Nếu như anh không nỡ, tôi có thể xem xét lại.”
Lời này vừa được nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Bình thường khi nghe thấy lời này, người đàn ông nào cũng đều không thể nhịn nổi, càng không nói tới vừa nãy, cô còn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cô coi anh là cái gì?
Thế nhưng gương mặt một giây trước còn giận dữ của anh, giờ đây đã xuất hiện sự mỉa mai, anh lạnh lùng nói: “Một người mẫu nhỏ nhoi không chút danh tiếng mà cũng ra vẻ à? Cô dựa vào cái gì?”
Nghe thấy lời này, Dung Muội híp mắt lại.
Cô tên Dung Muội, trong đó muội là mờ mịt, mơ hồ. Rất nhiều người nói cái tên này không hề phù hợp với con người cô, một người lúc nào cũng vui tươi, rạng rỡ.
Quả nhiên là anh biết tôi.”
Dung Muội cong môi cười. Cô là một người mẫu, nhưng không phải người mẫu vô danh. Cô là người mẫu nổi tiếng thế giới, có điều hiện giờ tình hình hơi đặc biệt mà thôi.
Dung Muội dướn người về phía trước, một tay kẹp điếu thuốc, một tay đặt lên vai anh.
Trong làn khói mờ ảo, mê hoặc, ánh mắt cô khiến người ta nhìn không thấu, cũng không tài nào hiểu được.
Hành động của cô rất khó hiểu, ánh mắt anh cũng ngày một tối hơn.
Dung Muội bật cười, nụ cười như đóa hoa anh túc, khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm trong vẻ ngoài xinh đẹp đó.
Không biết từ lúc nào, một tay của cô đã lấy giấy phép lái xe từ trong túi quần anh ra.
“Tô Hiển.”
Cô khẽ đọc tên anh, mang theo sự quyến luyến nói không thành lời: “Thì ra anh tên Tô Hiển.”
Không ngờ lại cùng họ với người đó của mình, người đó cũng họ Tô...
Gương mặt lạnh lùng, cấm dục của Tô Hiển nhăn lại: “Bỏ tay cô ra.”
Dung Muội chớp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Sao nào, anh thật sự không định làm gì sao? Suy cho cùng, trên đời này cũng không có nhiều người phụ nữ hiểu đàn ông như chị đây đâu.”
“Cô!”
Đây là lời con gái nói ra được sao?
Những lời của cô khiến anh tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, cuối cùng anh nói ra một chữ: “Cút!”
Người phụ nữ này quả nhiên như lời đồn, không biết xấu hổ.
Dung Muội cười như không có chuyện gì. Cô mở cửa xe, thẳng thừng nhảy xuống, quay đầu nhìn Tô Hiển đầy ẩn ý: “Tô Hiển, số điện thoại của tôi là 1******, chờ khi nào tôi quay lại đây sẽ tìm anh.”