Chương 2: Cô ấy là thuốc dẫn của anh
Nói xong, Dung Muội không nhìn xem mặt anh có biểu cảm gì, thẳng thừng rời khỏi đây.
Váy dài xẻ tà màu đỏ tôn lên vóc dáng chuẩn chỉnh, làn da trắng nõn của cô. Mái tóc màu đen, xoăn nhẹ khiến cô xinh đẹp động lòng người, trở thành cực phẩm trong showbiz lúc bấy giờ.
Trong xe, Tô Hiển nhìn cô biến mất qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh nhạt chợt trở nên phức tạp.
Dung Muội là một nữ người mẫu bị nói xấu rất nhiều trong showbiz cũng như trên mạng.
Mọi người đồn rằng cô dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, vóc dáng mê người để quyến rũ những ông chủ lớn, đại gia trong showbiz. Cô là người cực kỳ yêu tiền, cũng có thể vì tiền mà đánh đổi cả mọi thứ mình có.
Do vậy công ty người mẫu ở nước ngoài đã hủy hợp đồng với cô, cô lập tức tìm một bến đỗ mới ở trong nước.
Nhưng nguyên nhân có thể ký được hợp đồng có lẽ là vì khoảng hai tháng trước, tin tức về hôn ước của cô và Giang Từ, thiếu gia quyền quý bậc nhất thành phố S, được tung ra.
Giang Từ đích thân thừa nhận với truyền thông, cô là vợ tương lai của mình, Dung Muội là người phụ nữ anh yêu kiếp này, hơn nữa bọn họ cũng sắp kết hôn rồi.
Tin này vừa được công bố đã khiến cả thành phố S bùng nổ.
Ai cũng cảm thấy Dung Muội là một bình hoa di động, một người phụ nữ danh tiếng bại hoại như vậy không xứng với Giang Từ điển trai tuấn tú lại giàu có ấy. Nhưng hôn lễ sắp tới cũng là đám cưới thế kỷ ai ai cũng mong đợi.
...
Sau khi Dung Muội rời đi không lâu, gần xưởng sửa xe của Tô Hiển xuất hiện một chiếc xe.
Xe vừa dừng lại, người đàn ông trung niên lập tức tháo kính xuống. Ông ta mặc vest, nhìn rất giống trợ lý.
Ông ta đi tới trước chiếc xe việt dã đóng cửa sổ, gõ lên cửa kính: “Cậu chủ.”
Cửa xe hạ xuống, sắc mặt người đàn ông trong xe không tốt lắm. Ông ta lập tức lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi đựng tài liệu: “Cậu chủ, cậu không sao chứ, sao vậy, chứng đau đầu lại tái phát sao?”
Cậu chủ nhà bọn họ mắc chứng đau đầu sau một vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra mấy năm trước, sức khỏe và chất lượng giấc ngủ cũng vì thế mà sa sút đi nhiều.
Tô Hiển nhận lấy lọ thuốc, đổ hai viên thuốc ra, bỏ vào miệng rồi nuốt thẳng xuống, một lúc sau sắc mặt anh mới tốt hơn chút.
Anh chậm rãi nói: “Không sao. Nhưng từ giờ trở đi, chú Trần, chú đừng xuất hiện nữa, tôi có vài chuyện riêng phải xử lý, khi nào cần tôi sẽ gọi cho chú.”
Nói xong, anh mở cửa xe từ bên ghế phụ, xuống xe, rồi đi vào trong xưởng.
Vóc dáng Tô Hiển cao gầy, thẳng tắp, nhưng có lẽ do sức khỏe sa sút nhiều năm liền nên đã gầy đi thấy rõ.
Ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mím lại, xương hàm cứng rắn càng khiến người ta không dám tới gần.
Người phụ nữ Dung Muội này...
Tô Hiển không thể ngờ cô lại là thuốc dẫn của anh.
Đúng vậy.
Anh hay bị đau đầu, hơn nữa nửa đêm còn mất ngủ. Tối qua xe xảy ra sự cố, anh đã lái xe tới xưởng sửa xe của một người bạn, mượn đồ sửa xe, nhưng lúc đó chứng đau đầu lại tái phát, đau tới nỗi khiến đầu anh như muốn nổ tung ra.
Kết quả khi đang sửa xe, một chiếc xe đột nhiên đi tới, suýt nữa đâm vào anh.
Sau đó, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước xuống...