Chương 12: Anh ấy chết rồi, cậu đừng hồ đồ nữa

Tô Hiển thật sự rất giống người yêu đã ch.ết vì cô. Cho dù năm năm sẽ khiến ngoại hình một người thay đổi, nhưng cô vẫn chưa tới nỗi không nhận ra. Vậy nên, nếu như không phải ban đầu cô tận mắt nhìn thấy thi thể họ tìm được, cô sẽ không tin anh đã rời khỏi thế giới này.


Cô nhất định phải tìm Tô Hiển lần nữa, làm rõ thân phận của anh.
Kinh Nam Yến xuống xe ở đường quốc lộ trước mặt, nhưng vào khoảnh khắc xe lao nhanh đi, Dung Muội đột nhiên nghe thấy cô ấy hét theo sau: “Dung Muội, anh ấy ch.ết rồi, cậu đừng hồ đồ nữa!”
Cậu đừng hồ đồ nữa.
Đừng hồ đồ nữa!


Cô không thể mất đi lý trí, cô phải nhìn rõ mọi chuyện. Kinh Nam Yến biết thật ra trong lòng cô đã hoảng loạn rồi, bởi vì cô vốn dĩ sẽ nhanh chóng kết hôn với Giang Từ, bắt đầu báo thù bọn họ.
Nhưng vì một thợ sửa xe trông giống anh, cô lại từ bỏ việc kết hôn với Giang Từ.


Là do cô quá sơ suất, cảm tính hay người kia thật sự có gì đó?
Nhưng cho dù thế nào, Kinh Nam Yến vẫn hy vọng cô đừng đi sai đường, chìm đắm vào quá khứ, u mê không chịu tỉnh ngộ.

Sau khi Dung Muội xác định được vị trí, xe lao đi như tên bắn.


Điện thoại trên ghế ngồi bên cạnh liên tục rung lên, là điện thoại cá nhân.
Dung Muội lướt nhìn, bên trên hiển thị một dãy số điện thoại, sau đó cô vẫn để mặc điện thoại rung chuông, không quan tâm tới nó.
Chủ nhân của dãy số đó chính là người cô không bao giờ muốn lưu vào danh bạ, Giang Từ.


Cô biết chắc chắn Giang Từ sắp tức điên lên rồi, nhưng liên quan gì đến cô?
***
Khi xe tới nơi đã gần chập tối.


available on google playdownload on app store


Khi đi qua gara sửa xe tối qua, tốc độ của Dung Muội dần chậm hơn. Gara đó đã đóng cửa, trên bức tường xung quanh đều là những hình vẽ nguệch ngoạc, ban ngày nhìn vào còn rối mắt hơn buổi tối nhiều.
Xem ra từng có nhà báo tới đây.


Dung Muội bất giác nhướng mày. Mình làm như vậy có phải đã phá hỏng việc kinh doanh của anh không?
Dù sao, có lẽ anh không muốn bị người ta biết chính mình đã cắm cho thiếu gia nhà họ Giang quyền lực nhất thành phố S một chiếc sừng cao chót vót.


Nếu là như vậy, vậy xem ra cô nhất định phải nói xin lỗi anh rồi. Khóe miệng Dung Muội nhếch lên.
Đây chính là số phận.
Anh vừa xuất hiện đã đâm Giang Từ một dao.
Dung Muội lái xe, dừng lại ở cổng tiểu khu gần gara sửa xe.


Dung Muội nhìn căn nhà xây theo lối kiến trúc cũ, đổ nát kia, chậm rãi tháo kính râm xuống. Vẻ mặt của cô dường như đang biểu đạt điều gì đó khó nói.
Anh ở đây sao?


Nơi này là nơi nghỉ ngơi gần gara sửa xe nhất, nếu như anh làm việc ở đó, rất có khả năng sẽ nghỉ ngơi tại đây. Dung Muội tìm một nơi để đỗ xe.
Trong tiểu khu rất rộng, có rất nhiều người sinh sống ở đây, người đi ra đi vào không ngớt.


Cô sợ sau khi mình đi vào sẽ nổi bật quá, có khi còn không tìm được điểm cần đến, nên thẳng thừng ngồi trong xe đợi.
Lúc sáng đi vội quá, cô nhất định phải tìm lại anh. Nếu không thì cô sẽ kêu Dao Bắc điều tr.a những người đàn ông tên Tô Hiển trong thành phố S.


Dung Muội nắm tay, đợi mãi đợi mãi, không biết đã qua bao lâu, cô dần buồn ngủ. Cô ngáp mấy cái, sau đó hạ cửa xe xuống.
Đúng lúc này, cô nhìn ra xa một cái, khi quay lại thì sững người, cô lập tức nhìn lại qua đó.


Một người đàn ông điển trai đi xuống từ một chiếc xe taxi ở bên đường. Anh cao khoảng một mét chín, thật sự cao quá đi mất!
Nhưng sao trông người đó lại quen thế nhỉ?






Truyện liên quan