Chương 13: Đâm vào rồi, cô đang câu rùa vàng sao?
Người đàn ông đó… rất rắn chắc. Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, con ngươi sâu thẳm.
Dung Muội đã gặp rất nhiều người đẹp trai nhưng lúc này cô cũng phải huýt sáo một tiếng.
Đúng vậy, người này thật sự rất quen. Rốt cuộc trước đây cô đã gặp anh ở đâu nhỉ?
Sau khi nghe thấy động tĩnh, người đàn ông đó bất giác nhìn qua chỗ cô.
Mái tóc xoăn của Dung Muội được thả sau lưng, cô đeo kính râm, làn da trắng bóc. Hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ nên cũng không ai nhận ra được, bao gồm cả người đàn ông ấy.
Thấy người đẹp trêu chọc mình, khóe môi người đàn ông cong lên, vẻ ngoài tuấn tú tăng thêm mấy phần hoang dại.
Dung Muội ngoắc tay về phía anh, yểu điệu gọi: “Anh đẹp trai, anh tới đây chút được không, tôi muốn hỏi anh về người này.”
Người đàn ông đó nhướng mày, một giây sau liền đi tới.
Theo bước chân tới gần của người đàn ông, Dung Muội bất giác thổn thức, người đàn ông này thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực. Nhưng cô không hứng thú với kiểu người này, ngược lại cô có cô em gái rất thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, rắn rỏi như thế này.
“Hỏi thăm cái gì?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Dung Muội nở nụ cười mê hoặc, chỉ về một phía, hỏi: “Là một người đàn ông ở trong tiệm sửa xe bên kia, tôi không biết anh ấy là ông chủ hay là nhân viên, tóm lại là dáng người cao ráo, rất đẹp trai, quyến rũ, anh có quen không?”
Dứt lời, ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên phức tạp.
Anh ấy nhìn chằm chằm Dung Muội, khi cô tưởng anh sắp nhận ra mình lại thấy anh đột nhiên tặc lưỡi, một tay chống lên cửa xe cô, cúi đầu, nhìn cô từ trên cao xuống, cười nói: “Cô cố ý hả?”
“Cái, cái gì?” Cố ý? Là sao? Dung Muội không hiểu.
Người đàn ông cũng không giải thích, chỉ lấy một cái bút từ trong túi quần ra, kêu Dung Muội chìa tay ra.
Dung Muội làm theo, muốn xem xem anh ấy định làm gì.
Không ngoài dự liệu, anh ấy cúi đầu, viết lên tay cô mấy chữ, còn có một dãy số điện thoại. Dung Muội chợt trợn tròn mắt. Anh ấy thật sự biết sao?
“Cách làm được đấy, quay về nhớ gọi cho tôi.” Người đàn ông nói xong, ẩn ý nhìn cô một cái, rồi quay người rời đi, để Dung Muội ở lại với khuôn mặt khó hiểu.
Cái quái gì vậy?
Cô lập tức rút tay lại, nhìn vết tích người đàn ông để lại.
“130******666…”
Dung Muội lẩm bẩm, cuối cùng nhìn ba chữ rồng bay phượng múa đó. Cô nhíu mày, đọc từng chữ một: “Lục, Đông, Dã….?”
Khoan đã, Lục Đông Dã là ai?
Người đàn ông đó tên Lục Đông Dã?
“What? Làm cái quái gì vậy, bà đây nói muốn xin số điện thoại của anh bao giờ!” Dung Muội nhận ra mọi chuyện thì như bùng nổ: “Bị điên à, lại còn cách làm được đấy, tôi thèm vào!”
Có cần tự luyến đến thế không, lại coi cô là kẻ ngốc hả?
Dung Muội bực bội, nhưng khi cô quay đầu lại định lấy giấy lau tay, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một cảnh tượng. Cô lập tức mở to mắt.
Người đàn ông tự luyến vừa nãy đang đứng ở cổng tiểu khu bên kia, đợi một người đi ra, mà người anh ta đợi… có vóc dáng cao gầy, khiến hô hấp của Dung Muội như ngừng lại, máu huyết trên người trở nên đông cứng…
Là anh ấy.
Là anh ấy… Tô Hiển đi ra rồi!