Chương 14: Chết tiệt, thế là hỏng chuyện rồi!

Lúc này sắc trời đã ửng đỏ.
Anh chậm rãi thả bước chân, trong hoàng hôn mờ ảo, cơ thể anh như được ánh vàng bao phủ, vẻ mặt lười biếng, lạnh lùng. Mái tóc đen che đi một phần lông mày sắc gọn, thon dài của anh.


Từng cử chỉ, hành động của anh đều toát ra vẻ quý phái, tao nhã, nhưng dường như lại có một chút chán nản.
Dung Muội nhìn thấy anh lần nữa thì sững sờ. Thật sự rất giống.
Có lẽ do ánh sáng mờ ảo nên Dung Muội suýt chút nữa đã thấy anh như sống lại.


Nhưng, sao có thể chứ. Cô biết rõ anh đã ch.ết rồi.
Khi chưa tìm thấy anh, cô không chịu tin anh đã ch.ết, không chịu thừa nhận điều này, nhưng sau mấy tháng khi xảy ra sự việc, bọn họ đã đích thân đưa thi thể của anh tới trước mặt cô… Tất cả DNA của thi thể đó đều trùng khớp với anh.


Khi đó, anh mới mười tám tuổi.
Vào độ tuổi đẹp nhất của đời người, khi cuộc sống mới chỉ bắt đầu, anh đã rời khỏi thế giới này.

Dung Muội cứ thế nhìn bóng hình đó đứng ở cổng tiểu khu, trong mắt dần xuất hiện một tầng sương mù.


“... Mộ Bạch… là anh sao…” Cô thật sự không thể nào kiềm chế được. Đã năm năm trôi qua nhưng mỗi lần nhớ lại, dường như cảnh tượng đó vẫn đang xảy ra trước mắt, đâm mạnh vào trái tim cô.
Nước mắt lăn xuống, làm bỏng bàn tay cô.


Thật ra cô biết, điều đó sẽ không xảy ra đâu. Đã năm năm rồi, anh đã rời xa năm năm rồi.
Người đó có giống anh tới mấy đi chăng nữa cũng sẽ không phải anh.
Anh đã bị hỏa táng, tro cốt vẫn còn ở phần mộ tại đường La Mã. Năm nào cô cũng sẽ tới thăm anh…


available on google playdownload on app store


Vậy nên người này sao có thể là anh được?
Thế nhưng, Dung Muội lại không thể nào khống chế được mà đi tìm Tô Hiển. Tối hôm đó cô suýt chút nữa đã đâm vào anh bởi vì anh quá giống anh ấy, điều này khiến cô ngây ngốc, đầu óc trống rỗng.


Cô biết rất rõ, đó không phải anh ấy. Trên người anh thậm chí không có một chút dấu vết nào của quái vật nhỏ của cô. Nhưng cô vẫn đắm chìm, cô đã đau khổ suốt năm năm trời.
….
Dung Muội nhìn đi về phía quay lưng vào cô, cô không do dự nữa, vội vàng đeo kính lên, lái xe tới đó.


“Này!”
Tiếng hét này khiến hai người phía trước bất giác dừng bước, quay đầu lại.
Mặc dù hai người cùng quay đầu lại, nhưng từ đầu tới cuối trong mắt Dung Muội chỉ có một người duy nhất.
Cô lập tức đi qua đó.


Hôm nay khi quay về cô đã thay một chiếc váy dài màu đen, bên ngoài khoác áo dạ dài tới bắp chân, khi kết hợp với khí chất trên người cô lại lộ ra vẻ cool ngầu, quyến rũ.
Hai người quay đầu lại, thấy là cô thì sững sờ. Cô thấy rõ lông mày Tô Hiển hơi nhíu lại.


Cô tháo kính xuống, không biết họ có nhận ra cô không. Nhưng Dung Muội nghĩ, chắc chắn là nhận ra rồi.


Nhưng khi cô vừa định lên tiếng thì nghe thấy người đàn ông điển trai bên cạnh kia cười như không cười, nói: “Ngại quá người đẹp này, tối nay tôi và bạn có chuyện phải ra ngoài, chúng ta hẹn hò hôm khác nhé.”
Nghe thấy câu này, Dung Muội khó hiểu: “...”
Cái quái gì vậy






Truyện liên quan