Chương 15: Cô ta còn phóng đãng hơn đàn ông??
Cái quái gì vậy?
Anh trai này, anh có thể chú ý tới hoàn cảnh chút được không hả, đừng có nói mấy lời linh tinh nữa!!
Dung Muội sắp bùng nổ tới nơi rồi. Nhất là ánh mắt vô cùng lạnh nhạt của Tô Hiển khi liếc nhìn cô một cái. Cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của anh.
Dung Muội hoảng loạn, vội vàng nói với Lục Đông Dã: “Không, không phải, anh ăn nói lung tung cái gì thế! Tôi không tìm anh, tôi tới tìm…”
“Cái gì? Người đẹp, cô nói dối chẳng hay tí nào, lẽ nào cô nhìn trúng anh em của tôi rồi hả? Nhưng trên tay cô vẫn còn số điện thoại của tôi đấy, cô đào hoa như vậy… không hay lắm thì phải?” Lục Đông Dã nhìn Tô Hiển lạnh lùng bên cạnh, sau đó cười thích thú với Dung Muội.
Nghe vậy, Dung Muội vội giải thích: “Không, không phải, tôi, anh nghe tôi giải thích đã.” Dung Muội nghe Lục Đông Dã nói mà mơ hồ, nhìn sắc mặt ngày một lạnh đi của Tô Hiển, dưới tình thế cấp bách, cô lập tức nắm lấy vạt áo anh: “Tôi thật sự không…”
“Tay, người đẹp, cô buông tay ra đã.” Lục Đông Dã mỉm cười, lại thêm dầu vào lửa, trêu chọc.
“Khốn nạn! Con mẹ nó!” Cuối cùng Dung Muội cũng không nhịn được nữa, hất tay một cái.
Lục Đông Dã nắm lấy cánh tay cô, cười xấu xa với Tô Hiển: “Nào nào người anh em, cậu xem xem trên tay cô ta còn viết tên với số điện thoại của tôi này. Ha, bây giờ mấy cô gái xinh đẹp đúng thật là, còn phóng đãng hơn cả đàn ông nữa.”
Dung Muội: “...”
Tên khốn này!
Tay kia của cô nắm chặt lại. Nếu như thời gian có thể quay lại thì tốt biết mấy, chắc chắn cô sẽ giết ch.ết người đàn ông này!
Tay cô bỗng nhiên không sao rút ra được, cô trơ mắt nhìn Tổ Hiển lạnh nhạt liếc nhìn dãy số trên tay mình, biểu cảm càng lạnh lẽo hơn trước!
Một giây sau, anh không chút do dự quay người rời đi.
Lúc này Lục Đông Dã mới buông tay Dung Muội ra, cười xấu xa: “Người đẹp, cậu ấy không thích người như cô đâu, nhưng tôi thích, hôm khác chúng ta hẹn hò nhé.”
“Hẹn cái đầu anh!” Cuối cùng Dung Muội ném mạnh túi xách lên người anh ta, gào lên: “Bà đây nói rõ lắm rồi, tôi tìm anh ấy! Là tên đàn ông thối nhà anh vô liêm sỉ, tự luyến, tự ý viết tên với số mình lên tay tôi! Bây giờ anh lại tới phá chuyện tốt của tôi! Anh cút đi cho bà, cút càng xa càng tốt!”
Nếu như không phải cô đang mặc váy, hôm nay cô nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận!
ch.ết tiệt, tức ch.ết cô rồi!
Khó lắm mới gặp được anh ấy, lại bị anh ta phá hỏng hết!
Lục Đông Dã bị đánh một cái, kêu oai oái mấy tiếng rồi bắt đầu trốn. Bởi vì anh ấy thật sự không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn có vẻ dịu dàng này lại ra tay mạnh đến thế, kết quả khi bị cô đấm một cú, anh ấy suýt chút đã không nhớ mình là ai.
Trước mắt toàn ngôi sao, chân tay đau tê tái!
Mình là ai, mình đang ở đâu, sao mình lại yếu như vậy?
Bị một người phụ nữ cầm túi xách đập vào đầu tới nỗi chóng mặt đau đầu, cuối cùng anh ta vội vàng xin tha: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa bà cô ơi.”
Hành động sau đó đương nhiên đã kinh động tới Tô Hiển, nhưng sắc mặt anh không hề dịu hơn mà càng âm u, lạnh lẽo hơn. Bởi vì trong mắt anh, hành động này y như trong truyền thuyết nói, liếc mắt đưa tình!