Chương 17: Chị dung côn đồ (2)
Tô Hiển bắt xe tới xưởng sửa xe.
Lúc này đã là buổi tối. Anh kéo cửa cuốn lên, đi vào trong tìm một chiếc xe, sau đó kéo tấm vải che xuống. Ngay lập tức, một chiếc xe màu đen sang trọng hiện ra trước mắt.
Khi Lục Đông Dã tới đã nhìn thấy anh đang ở dưới gầm xe sửa xe.
Không, nói một cách chính xác thì là lắp thêm linh kiện cho chiếc xe.
“Sao thế, bao lâu nữa thì làm xong?”
Tô Hiển chui ra khỏi gầm xe, đứng dậy, chậm rãi tháo găng tay dính đầy dầu nhớt ra, lạnh nhạt nói: “Ngày kia là xong.”
Lục Đông Dã nghe vậy thì nhưỡng mày, sau đó đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Phải rồi Tô Hiển, cậu biết người phụ nữ vừa nãy là ai sao?”
“Ừ.”
Quả nhiên. Lục Đông Dã quay đầu lại, cười khan mấy tiếng: “Vậy tôi nói thẳng nhé, thật ngại quá người anh em, cô ta đeo kính nên tôi không nhận ra, hôm nay cô ta có hỏi tôi về cậu, kết quả tôi tưởng vận đào hoa của ông đây tới rồi nên cho cô ta số điện thoại của tôi, là tôi hiểu lầm.”
Dứt lời, từ góc độ này Lục Đông Dã chỉ có thể nhìn thấy cơ thể mỏng manh của anh sững lại một hồi, anh không trả lời câu hỏi của anh ấy.
Nhưng anh ấy đã nói vậy rồi, những gì mình muốn nói cũng rất rõ ràng. Lục Đông Dã đi tới chỗ bức tường, ấn một cái nút. Căn hầm trước mặt bắt đầu khởi động, đẩy sang hai bên, để lộ ra một chiếc cầu thang dưới lòng đất.
Lục Đông Dã định đi xuống thì nghe thấy Tô Hiển lạnh nhạt nói: “Có phải hiểu lầm hay không cũng là chuyện của cậu với cô ta, không liên quan gì tới tôi.”
Lục Đông Dã: “...”
Hỏng rồi, sao anh ấy cảm thấy mình làm hỏng chuyện rồi nhỉ?
“Nhưng mà, thật ra tôi cảm thấy cậu với cô ta nói rõ với nhau là tốt nhất, nếu như bị Giang Từ phát hiện cậu và cô ta có gì đó, cắm sừng anh ta, vậy thành phố S khó tránh khỏi mưa bom bão đạn.”
Nói tới đây, anh ấy dừng lại, lại không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Phải rồi, khi tôi tới thấy cô ta vẫn chưa đi.”
Nói xong, anh ấy đi xuống dưới. Thật ra anh ấy không nói, khi Dung Muội xuất hiện trước mặt mình, anh cứ cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không giống như những gì mình tưởng tượng.
Thật sự rất không giống.
…
Theo bước chân đi xuống của Lục Đông Dã, đèn bên dưới cũng sáng lên, nếu như để người bình thường nhìn thấy cảnh tượng bên dưới chắc chắn sẽ sững sờ.
…
Khi đi lên mặt đất, Lục Đông Dã chọn một khẩu súng có uy lực lớn 9mm.
Tô Hiển lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy, cách chiếc xe hai bước.
Lục Đông Dã cầm súng, ấn vào thiết bị giảm thanh, bắn mấy phát. Đợi khi anh ấy đi qua lại nhận ra xe không có bất kỳ hư hại nào, khả năng phòng bị, che chắn rất tốt.
“Chiếc xe này không chỉ được tăng cường khả năng che chắn, tấn công mà tốc độ cũng được cải tiến thêm, dung tích của động cơ đốt trong tăng từ 4.8l lên 10l, công suất 552 mã lực, momen xoắn là 48.0 Nm, chỉ mất 3,7s để tăng tốc từ 0 lên 100km/h.”
Tô Hiển vừa nói ra câu này, Lục Đông Dã không khỏi huýt sáo: “Ngon!”
Quá tuyệt.
“Đợi Lý Mộ Thời quay về nước, xem xem có sáng mù mắt chó của cậu ta không.”
Không ai thuộc xã hội thượng lưu lại không biết cái tên Tô Hiển. Tô Hiển sở hữu phần lớn cổ phần của tập đoàn thuộc top 500 công ty lớn mạnh trên thế giới, mọi động thái của anh đều khiến tài chính của phố Wall lao đao.
Lý Mộ Thời, con ông cháu cha phá nhà phá cửa đích thực.
Trừ Tô Hiển ra, anh ta không coi người đàn ông nào ra gì, miệng vừa độc vừa thối, mở miệng ra là khiến người ta muốn đấm cho nhừ tử. Anh ta còn xem thường phụ nữ, nhất là những ngôi sao nổi tiếng, anh ta thường gọi họ là gái bán hoa, đồ chơi của người có tiền.
Nhưng mấy người phụ nữ đó lại cứ thích lao đầu vào chỗ ch.ết, vận đào hoa của anh ta cũng tới liên tiếp. Thậm chí vào năm ngoái, anh ta châm biếm một nữ ngôi sao tỏ tình với anh ta là gái, kết quả khiến người ta không chịu được áp lực dư luận phải nhảy lầu. Cũng may người đó đã được nhân viên cứu hộ cứu kịp lúc, nếu không thì anh ta đã gây ra chuyện lớn rồi.
Khi anh ấy còn đang thích thú với chiếc xe Tô Hiển tạo ra, Tô Hiển rửa tay xong, đi tới cầm áo khoác lên, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi còn có chuyện khác, chuyện còn lại giao cho cậu đấy.”