Chương 18: Thợ sửa xe
Bởi vì nơi này đã bị truyền thông nhòm ngó đến nên một số đồ bên dưới rất có thể sắp bị bại lộ, vậy nên bọn họ phải chuyển đi sớm.
“Ấy cậu về đâu đấy? Tối nay đi uống rượu không?” Lục Đông Dã gọi một tiếng.
Chưa biết chừng còn chạm mặt Giang Từ, xem tình hình hiện tại của anh ta thế nào. Trên mạng đồn rằng anh ta yêu người phụ nữ phóng đãng Dung Muội đó, muốn cưới cô ta, nhưng thực tế ai biết được liệu anh ta có yêu thật hay không.
Tô Hiển làm như không nghe thấy gì, đầu không ngoảnh lại, cứ thế bỏ đi.
Lục Đông Dã lắc đầu, trong đầu xuất hiện khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, anh ấy bất giác sững sờ. Sao có thể, lẽ nào Tô Hiển đi tìm…?
***
Tô Hiển quay trở về nhà cách đây không xa. Trên đường đi, anh nhìn thấy màn hình lớn treo trên tòa nhà cao tầng, bên trên đang phát nội dung liên quan tới tin tức ngoại tình của Dung Muội. Anh bất giác đi chậm hơn một chút.
Thế là, anh đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ đang dừng lại cách đó không xa xem tin tức.
“Không phải cô ta là một người phụ nữ rất thông minh và tâm cơ sao? Cô ta lại từ bỏ cậu chủ Giang, đi yêu người sửa xe ở tầng lớp hạ lưu đó. Lại còn gì mà bạn trai bạn gái, cô ta trụy lạc quá rồi đấy!”
“Cô thì hiểu gì chứ, cậu chủ Giang là người thế nào? Anh ấy thật sự sẽ nhìn trúng một người mẫu mang đầy tiếng xấu sao? Tôi thấy anh ấy chỉ đang chơi đùa thôi, không thật sự muốn cưới cô ta đâu! Hơn nữa tại sao cô ta lại nhìn trúng thợ sửa xe đó, cô đừng có chê thợ sửa xe nghèo, hôm đó làm lụng vất vả thế nhưng nhìn vóc dáng cũng ngon lắm.”
Nói xong, người phụ nữ đó ẩn ý nhìn người bên cạnh.
“Mẹ nó, không phải chứ, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ…”
…
Nhìn bóng hình hai người đó dần rời đi, ánh mắt Tô Hiển ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Thợ sửa xe thuộc tầng lớp hạ lưu? Ti tiện lắm sao?
Ha! Loài người ngu xuẩn.
Khi Tô Hiển quay về đã là chín giờ tối. Anh đi qua cổng tiểu khu thì thấy mấy chiếc xe dừng ở bên ngoài. Nhưng nhìn thấy một chiếc xe trong số đó, anh chợt híp mắt lại.
… Còn chưa đi sao?
Nhưng anh không nhìn lâu, liếc một cái rồi dời mắt, đi vào trong tiểu khu, đầu không ngoảnh lại.
Trong chiếc xe đó, Dung Muội đang ngồi dựa vào ghế ngủ ngon lành, đầu hơi nghiêng về một bên, vài sợi tóc rối che đi nửa gò má cô, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô thêm mấy phần quyến rũ.
Đợi chờ quá lâu khiến cô mệt lả mà thiếp đi.
Cho dù phía sau còn một tá chuyện ồn ào đang chờ đợi, nhưng cô vẫn phải kiên trì đợi anh ở đây, tìm được anh, giống như bị ma ám.
Tô Hiển sắp đi vào trong tiểu khu mà phía sau vẫn không có động tĩnh gì. Sau khi đi vào được mấy giây, anh đột nhiên dừng bước, sau đó ngoảnh đầu lại, nhìn chiếc xe bên ngoài tiểu khu.
Không có động tĩnh gì, không có chút động tĩnh gì.
Anh đứng tại chỗ mấy giây, nhíu mày, đáy mắt lướt qua tia u ám. Không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Đôi môi phớt hồng khẽ mím lại, một giây sau, anh đi tới đó.
Tô Hiển đi từng bước một, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ xe của cô. Dung Muội vẫn còn đang ngáy khò khò, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tô Hiển cứ như vậy nhìn cô ở bên trong, lông mày hơi nhíu lại.
Ngủ rồi sao?
Cô tới tìm anh hay để ngủ vậy?
Tô Hiển mím môi, anh đứng bên ngoài khoảng mười phút, nhìn thấy cô ở bên trong chép miệng mấy lần, cuối cùng quay người, đá chân mấy cái.