Chương 19: Anh ấy

Tô Hiển nhìn cảnh tượng quyến rũ đó: “...”
Ánh mắt chợt tối đi. Ngay cả ngủ mà cô cũng hấp dẫn như vậy…


Thật ra từ ngoài nhìn vào cửa sổ này chỉ thấy một màu đen, nhưng nếu như đứng rất gần thì sẽ nhìn thấy được cảnh tượng bên trong. Dường như có mấy lần Tô Hiển muốn giơ tay lên gõ cửa xe, nhưng anh thấy cô ngủ ngon như vậy, nước miếng còn sắp chảy ra ngoài tới nơi…


Anh đứng bên cửa sổ hơn mười phút, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
Dung Muội thật sự rất mệt.
Chuyện hai ngày nay khiến cô cạn kiệt sức lực. Dung Muội ngủ không biết trời đất gì, từ khi trời tối tới đêm khuya, tới rạng sáng…


Nửa đêm, Dung Muội đột nhiên tỉnh lại một lúc. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô hoang mang, xung quanh tối đen như mực, chỉ có bầu trời ở xa xa tỏa ra một đốm sáng.
Cô ngồi trên ghế thẫn thờ một lúc lâu mới biết mình đang ở đâu. Cô vẫn đang đợi anh, nhưng anh đâu?
Lúc này có lẽ sắp sáng rồi.


Vừa nghĩ vậy, trái tim Dung Muội chợt nghẹn lại, anh cứ như vậy, coi như không nhìn thấy gì mà bỏ đi sao? Không nói với mình một câu sao? Tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua một đêm mà.
Dung Muội thật sự rất khó chịu.


Cô nghĩ, lúc đầu người đó của cô dính người như một chú chó con, lúc nào cũng quấn lấy cô. Mặc dù bọn họ không phải là một người, nhưng vẻ ngoài giống nhau như vậy, nhưng cách đối xử với cô lại khác nhau một trời một vực.
Dung Muội càng nghĩ càng bực bội.


available on google playdownload on app store


Cô muốn cầm điện thoại lên đặt báo thức, kết quả phát hiện lúc sáng chưa sạc máy. Cô vứt điện thoại sang một bên, dụi mắt, kéo áo khoác ra, điều chỉnh lại ghế, chuẩn bị ngủ tiếp.
Đã đợi tức giờ này rồi, chi bằng đợi tới cùng đi.


Chiều qua khi tới đây, lúc tiện đường về chung cư, cô còn cố tình thay quần áo. Bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là váy dài bó sát màu đen, dáng vẻ rất kín đáo.
Hết cách thôi, ai kêu trước đây anh nói mình vô sỉ. Vậy nên cô chỉ có thể giả vờ là gái nhà lành.


Nhưng Dung Muội không biết, bộ quần áo kín đáo đó mặc vào người cô lại càng khiến cô quyến rũ hơn.
Dung Muội ngủ trong xe nên rất mệt, lưng đau nhức.


Sáng sớm ngày hôm sau. Khoảng năm giờ, có người mặc đồ thể thao đi ra khỏi tiểu khu, dường như anh ra ngoài tập thể dục, nhưng sau khi anh đi ra khỏi đó lại nhìn về chiếc xe quen thuộc kia.
Quả nhiên vẫn còn ở đó.


Tô Hiển đứng tại chỗ một lúc lâu, bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, Anh bất giác nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.


Lúc này, đột nhiên có một quả bóng nhỏ màu xanh lăn tới bên chân anh, sau đó một con chó Husky chạy từ chỗ chủ nhân của nó qua phía quả bóng, ngửi một hồi, định ngậm quả bóng đó lên.
Tô Hiển nhìn chiếc xe bất động, mặt không biến sắc, chân lập tức đá quả bóng về phía cạnh chiếc xe.


Con chó Husky đó sủa gâu gâu, xông qua chỗ xe.
Dung Muội đang ngủ ngon, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa khiến cô lập tức nhíu mày, sau đó chầm chậm mở mắt ra.
Cô dụi mắt, hạ cửa xe xuống. Quả nhiên nhìn thấy một con Husky đang chạy quanh xe mình, liên tục sủa gâu gâu.
Cô nhìn đồng hồ trong xe, 5 giờ 20 phút.






Truyện liên quan