Chương 20: Lời thừa nhận bá đạo của chị dung côn đồ!
Lúc này vừa đẹp, có thể đứng đây đợi anh đi ra.
Cô vừa nghĩ vậy, mắt vô thức nhìn về phía bóng hình cao gầy. Anh quay lưng về phía tiểu khu, mặc trên người bộ đồ thể thao.
“What?” Dung Muội trợn tròn mắt, trùng hợp vậy sao!
Cô lập tức soi gương, chỉnh lại bề ngoài, mặc áo khoác vào, xông ra ngoài.
“Này, Tô Hiển!” Dung Muội gọi anh từ phía sau.
Bóng người đó sững lại, nhưng không quay đầu nhìn.
Nhưng điều này đối với Dung Muội là quá đủ rồi, anh dừng lại chứng tỏ cô không nhìn nhầm, thật sự là Tô Hiển.
Dung Muội vội vàng chạy qua, cuối cùng thở gấp, kéo cánh tay anh từ phía sau: “Tô Hiển, Tô Hiển!”
Tô Hiển đứng tại chỗ, không nhìn ra biểu cảm gì trên khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng đó. Anh lạnh nhạt nhìn cô.
“Tô Hiển, hôm qua anh quay về lúc nào thế? Anh không thấy tôi đang đợi anh sao, tại sao không gọi tôi dậy?” Dung Muội vội kéo lấy cánh tay anh, hỏi. Khuôn mặt xinh đẹp, trắng ngần đỏ lên vì chạy quá nhanh, nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ.
Mặc dù ngoài mặt Tô Hiển vẫn bình tĩnh nhưng đôi môi mỏng lại khẽ động đậy: “Tại sao phải gọi cô dậy? Chúng ta có quan hệ gì?”
Cũng không biết hôm qua anh tới tìm anh nhưng lại ngủ như lợn.
Dung Muội vừa nghe thấy lời anh nói, hơi thở như ngừng lại, trái tim đau nhói.
Ngoan nào.
Quái vật nhỏ của cô nào dám nói mấy lời công kích như vậy với cô bao giờ.
Cô buông anh ra, chắn trước mặt anh: “Tô Hiển, tôi từng nói tôi sẽ theo đuổi anh, còn có chuyện tối qua nữa, tôi hy vọng anh đừng hiểu lầm, tôi tới tìm anh, ai ngờ người đàn ông đó…”
“Những thứ này đều không quan trọng.” Tô Hiển cắt ngang lời cô, đi vòng qua cô rời đi.
Dung Muội nắm lấy tay anh lần nữa, ánh mắt mang theo sự kiên định: “Bất kể anh có chấp nhận tấm lòng của tôi không, tôi cũng sẽ theo đuổi anh, sớm muộn anh cũng sẽ là của tôi thôi!”
Tô Hiển: “...”
Nghe thấy câu đó của Dung Muội, lúc này Tô Hiển mới nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt dần trở nên nghiêm túc.
Người phụ nữ trước mắt này, rõ ràng trong ký ức của mình không có cô nhưng khuôn mặt đó lại không có chút xa lạ nào.
Rõ ràng anh chưa từng tiếp xúc với cô, nhưng sao cô có thể làm dịu đi chứng đau đầu suốt bao năm của mình.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
“Những điều này là chuyện của cô, không liên quan gì tới tôi.” Anh lạnh nhạt nói lại lần nữa.
Nhưng Dung Muội cứ tiến sát lại gần anh: “Anh không trốn được đâu Tô Hiển, anh thích tôi.”
Nghe thấy vậy, Tô Hiển cạn lời.
Cơ thể anh cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ, người căng cứng lại, tai lập tức đỏ bừng lên.
Sao cô lại hùng hổ như vậy được?
Anh nhìn cô từ trên cao, ánh mắt tối sầm, nói ra mấy chữ: “Liêm sỉ đâu?”