Chương 22: Nhà anh ở đâu? (2)
Bây giờ là sáng sớm, không có ai mấy, cho dù có người đi chăng nữa cũng sẽ không để ý tới cảnh này.
Dung Muội làm theo, anh cũng cúi xuống. Cô không nghe ra được cảm xúc gì từ giọng điệu của anh.
Mặt Dung Muội càng đỏ hơn, nhưng khi ngồi xổm xuống, người lập tức lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
Tô Hiển dùng một tay kéo eo cô lại, cuối cùng nhìn chằm chằm cô. Dung Muội lập tức khóc hu hu: “Đừng hung dữ với tôi thế, chân người ta tê rồi mà.”
Trái tim Tô Hiển như bị nhéo một cái: “...”
Anh xoa huyệt Thái Dương, khi nhìn về phía Dung Muội lần nữa, giọng điệu trở nên vô cùng sắc bén: “Đừng làm nũng với tôi, tôi ghét nhất kiểu phụ nữ như cô.”
Dứt lời, còn chưa đợi Dung Muội phản ứng lại, anh đã khó ở nói tiếp: “Đừng cử động!”
Dung Muội: “...”
Đại ca, anh nói gì cơ?
Anh muốn làm gì!
Mặc dù Dung Muội nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cô gái nhỏ nhắn Dung Muội vùi vào bả vai anh, khóe miệng nở một nụ cười mê hoặc, lại lộ ra mấy phần đắc ý.
Ha. Đàn ông mà. Người đàn ông thích ra vẻ này, ngoài mặt thì nói độc mồm độc miệng nhưng hành động lại thành thật đến thế.
Hai tay Dung Muội khoác lên vai anh, để mặc anh cài lại hai cúc áo đang bị bung ra cho cô. Nhưng không biết tại sao…
Khi ở gần anh, ngửi được mùi hương trên người anh, cảm nhận được hành động dịu dàng, nhẹ nhàng của anh, Dung Muội cảm thấy dường như mình đã quay về khoảnh khắc rất lâu, rất lâu trước đó.
Cũng từng có một thiếu niên lạnh lùng, đẹp trai, trầm mặc lại ít nói, anh cũng từng dịu dàng với mình như vậy. Trên người anh dường như cũng có mùi hương thoang thoảng của cây cỏ.
Anh không thích thế giới này, không thích bất cứ người nào, nhưng anh lại yêu cô.
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn ở phía sau cô, thầm lặng bảo vệ cô. Anh thích cô, yêu cô, cho tới tận khoảnh khắc cuối cùng của đời người, anh cũng nguyện hy sinh tính mạng vì cô.
Không biết bao lâu sau, sau khi Tô Hiển cài lại cúc cho cô, anh vừa muốn đỡ cô lên thì một dòng chất lỏng nóng bỏng rơi xuống tay anh. Anh đột nhiên im lặng.
“Xin lỗi, Tô Hiển, tôi đi trước đây.” Cô cúi đầu, che mặt, đứng dậy, giọng nói nghẹn ngào, dường như có cảm xúc gì đó không kiềm chế được.
Tô Hiển có thể nhìn thấy khóe mắt cô đỏ ửng.
Dung Muội không nhìn anh mà vội vàng rời đi. Tô Hiển đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng cô rời đi, ánh mắt trở nên u tối.
Sau khi cô đi không lâu, không biết cô nghĩ tới điều gì lại đột nhiên dừng bước, chạy lại chỗ anh.
Cô vội vàng chạy tới, khóe mắt ửng đỏ, mãi tóc xoăn dài xõa xuống, nước mắt thấm ướt mấy lọn tóc, khiến cô trông càng đáng thương hơn.
“Tô, Tô Hiển, tôi quên hỏi địa chỉ của anh rồi, anh ở tầng mấy vậy?”