Chương 23: Tiểu yêu tinh quyến rũ của anh
Khuôn mặt trắng bóc của Dung Muội nhuốm sắc đỏ, mắt ướt lệ, long lanh như sương mù vào sáng sớm ngày xuân.
Anh lên tiếng: “... Tầng 4, số 6.”
Tầng 4, số 6.
Trái tim Dung Muội chợt trở nên nhộn nhạo, anh lại nói cho mình biết thật.
“Ok, tôi nhớ rồi, tôi sẽ tới tìm anh.”
“Từ..!” Tô Hiển hét lên một tiếng.
Dung Muội quay người nhìn anh, lại tiếp tục dùng ánh mắt đào hoa yếu ớt, thanh thuần, ướt đẫm nhìn về phía anh: “Anh đồng ý cho người ta số điện thoại sao?”
Tô Hiển: “...”
Anh im lặng một hồi, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh hiện lên vẻ thờ ơ: “Đừng tới tìm tôi, tôi sẽ không gặp cô đâu.”
Dung Muội nghe vậy lập tức nhướng mày, chớp mắt: “Được thôi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết anh ở tầng 4, số 6.”
Tô Hiển: “...”
Dung Muội ra hiệu gọi điện với anh, nghiêng đầu, giọng điệu thân thiết: “Honey, ngày mai là buổi diễn đầu tiên của tôi ở trong nước, hy vọng anh có thể tới xem tôi. Tôi đi trước đây, làm xong mọi chuyện tôi sẽ tới tìm anh, tôi cho anh số điện thoại rồi, nhớ thì cứ gọi cho tôi nhé.”
Honey?
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hiển trở nên khó hiểu, đó là một vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời được.
Nhìn bóng cô rời đi, Tô Hiển đút tay vào túi quần, khi rút tay ra đã thấy trên tay xuất hiện một chiếc vé vào cửa màu xanh lam, được thiết kế tinh xảo, trên vé còn ghi một số điện thoại và mấy chữ: Tiểu yêu tinh quyến rũ của anh.
***
Dung Muội lái xe quay về, tới một tòa chung cư ở vòng đai hai của thành phố S. Xe cô đang lái là của Kinh Nam Yến, vậy nên trên đường đi không ai nhận ra cô.
Cô vào thang máy, đi lên tầng mười ba.
Ở thành phố đất quý hơn vàng như này, Dung Muội ở trong một căn nhà rộng 150 mét vuông, hơn nữa còn là thuê chung. Kinh Nam Yến, Dao Bắc và cô cùng nhau ở đây.
Mặc dù cô có tiền nhưng cô muốn để những số tiền đó phát huy giá trị lớn nhất vào những chuyện khác, vậy nên thân là một trong những người sáng lập “tổ chức làm việc đặc biệt M”, cô nhất định phải đầu tư một khoản tiền lớn vào đó, không thể ít hơn người sáng lập S được.
Nếu không thì người bên cô bị người bên đó xem thường thì sao?
Cô cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Tô Hiển mà cười nắc nẻ, ngâm nga một giai điệu đi vào nhà.
Kết quả sau khi mở cửa ra lại thấy một cảnh tượng vắng như chùa Bà Đanh. Cô sững sờ.
“Người đâu?” Cô gọi một tiếng.
Vừa nghe thấy động tĩnh lập tức có người mở cửa, xông ra ngoài. Dao Bắc với mái tóc xù ngơ ngác nhìn cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, nói: “Ôi trời, cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu, cậu không sao chứ, vừa nãy không gặp phải ai chứ?”
Dung Muội khó hiểu: “Người nào?”
Nói xong, Dung Muội ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc. Cô lập tức đi vào trong, phát hiện ở cửa sổ sát đất còn lưu lại mấy đầu thuốc lá. Cô nhíu mày.
Kinh Nam Yến mặc áo len cao cổ màu đen đi ra, làn da trắng ngần và áo đen tạo thành sự tương phản mãnh liệt, càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của cô ấy.
Cô ấy nói: “Bọn tớ gọi điện cho cậu nưng thuê bao, tối qua Giang Từ tới tìm cậu tính sổ, vẻ mặt đó như muốn ăn thịt người ấy. Anh ta ở đây cả đêm, bọn tớ đã khử bớt mùi sáng nay rồi đấy, suýt chút nữa thì thiêu đốt cả nhà!”