Chương 25: Của ăn là của tội
Dao Bắc đi mở cửa, cô ấy xuýt xoa, món cô ấy thích nhất là tôm hùm đất. Sau khi lấy được tôm hùm đất từ anh giao hàng, chẳng bao lâu sau cửa nhà tắm đã từ từ được mở ra. Dung Muội cẩn thận đi ra ngoài.
Cô vừa nhìn phía cửa vừa hỏi: “Ai… ai tới đấy?”
Kinh nam Yến ra hiệu mắt với cô, Dung Muội nhìn qua liền thấy Dao Bắc bưng một đĩa tôm hùm đất đỏ rực, đeo bao tay đi ra.
Dung Muội: “...”
Là ship đồ ăn sao?
Cô không còn gì để nói.
“Này nhá, Dao Bắc, mới sáng sớm em đã ăn tôm hùm đất rồi?”
Dao Bắc tỏ ra vô tội: “Có vấn đề gì sao?’
Dung Muội: “... Không có.”
Người có vấn đề là cô. Thật ra cô không sợ Giang Từ, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
“Vậy chị có muốn ăn không, cũng chỉ ngon bình thường thôi!” Dao Bắc đưa ra lời mời thảo mai nhưng lại không bất lịch sự.
Dung Muội lập tức xua tay, nói: “Thôi thôi thôi, của ăn là của tội, chị vẫn còn chưa rảnh đi làm bảo hiểm cho em đâu.”
“Phì!” Kinh Nam Yến phun ra một ngụm nước bọt.
Dao Bắc cũng oán giận nhìn: “...”
Lão đại cô ấy nhất định phải điểm thêm cho món tôm hùm đất này chút hương vị đặc biệt sao!
Đó thật sự là một câu thú vị!
Quả thật Dung Muội rất coi trọng sàn diễn đầu tiên trong nước vào ngày mai, nhưng nếu như quả thật gặp phải Giang Từ… Nói thật, chắc chắn cô phải gặp rồi.
Mặc dù cô không sợ anh ta, nhưng cô cũng thật sự cần một trợ thủ.
Kinh Nam Yến đứng dậy, quay về phòng làm việc của mình, Dung Muội lập tức chạy theo sau.
Kinh Nam Yến dừng lại, quay đầu hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Dung Muội lập tức cười híp mắt nói: “Nam Yến xinh đẹp này, cậu thấy đấy, tớ không còn quản lý nữa, tạm thời cũng không có trợ lý giúp tớ, ngày mai cậu đi thay họ, cùng tớ tới sàn diễn đi.”
Kinh Nam Yến nhướng mày: “Nói xong rồi à?”
“Ừm ừm.”
Kinh Nam Yến: “Không được, không bàn bạc thêm gì hết.”
Ngày mai chắc chắn sẽ là một trận cuồng phong, cô ấy có ngu mới tới đó.
Dung Muội biết kết quả sẽ như vậy, nhưng cô vẫn khóc lóc kéo tay cô ấy: “Nam Yến à, cậu là ngọn cỏ cứu mạng của tớ đấy, cậu là trụ cột linh hồn của tớ, là anh hùng của tớ, cậu nhất định phải giúp tớ.”
Mắt Kinh Nam Yến giật giật: “...”
Trụ cột linh hồn? Anh hùng? Cô ấy có địa vị như vậy trong lòng Dung Muội sao?
Dao Bắc đứng bên hóng chuyện, không quên thêm dầu vào lửa: “Đúng đó, đúng đó, Chị Nam Yến, chị nể tình hai người sớm tối bên nhau, ngủ chung một giường mà giúp chị ấy đi.”
Kinh Nam Yến nhìn qua đó: “Em đi nhé?”
Dao Bắc lập tức cúi đầu ăn tôm hùm đất.
Dung Muội thật sự sống ch.ết ôm lấy cánh tay cô ấy không buông, tụng kinh: “Nam Yến à, cậu có thể không quan tâm tới chuyện chúng ta từng ngủ bao đêm với nhau, nhưng cậu nói xem, chỉ cần cậu có thể đồng ý đi cùng tớ, làm người quản lý tạm thời của tớ, cậu kêu tớ làm gì tớ cũng làm.”
Kinh Nam Yến to đầu. Cái gì gọi là ngủ với nhau bao nhiêu đêm?
Cô ấy đau đầu, xua tay, đuổi khéo: “Thôi đi, trừ phi cậu có bản lĩnh quỳ xuống gọi tớ là bố, nếu không thì tớ không đi đâu.”
Chuyện của mình cô ấy còn làm chưa xong đây.