Chương 27: Mùa xuân của “thợ sửa xe”
Anh mặc đồ màu đen, đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài, sáng ngời, trông rất nghiêm túc.
Dung Muội nhíu mày, sau đó nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Người gì vậy, rõ ràng nghe thấy có người nói đợi đã mà cũng không dừng thang máy lại, làm cô suýt chút nữa kẹp tay.
Cô lo lắng bị đám nhà báo ở bên dưới đuổi kịp thôi.
Sau khi Kinh Nam Yến đi vào, Dung Muội ấn tầng 14, bọn cô diễn tập ở đó trước. Cô tiện tay nhìn sang nút còn lại, lại là tầng 18.
Tầng 18?
Nếu như cô không nhớ nhầm thì nơi đó chắc là phòng họp và nghỉ ngơi của lãnh đạo cấp cao.
“Bảo bối này, khi diễn tập cậu giúp tớ nhìn một chút nhé, người khác có giở trò gì phải ngăn lại, phải để cho họ thấy rõ thực lực của tớ.” Dung Muội nói.
Kinh Nam Yến lạnh lùng đáp: “Thực lực của cậu bày ra đó, lừa hay ngựa cũng không kéo đi được, có gì mà phải sợ chứ?”
“Không phải tớ sợ có người giở trò sao, cậu cũng biết mà. Ấy, vừa nãy cậu nói gì? Gì mà lừa với ngựa cũng không kéo đi được!” Dung Muội lập tức phản ứng lại, sao câu này cứ sai sai ấy.
Kinh Nam Yến không giải thích, chỉ im lặng nhìn cô.
Dung Muội: “...”
Cô hắng giọng, im lặng quay đầu lại.
Được rồi, coi như cô ấy không nói gì đi. Nam Yến của cô trâu bò như thế đấy, tổn thương người khác mà không tốn chút sức lực.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc quay đầu lại, Dung Muội đột nhiên nhìn vào người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ bóng chày đó. Anh ta đang cúi đầu, ánh mắt khó hiểu, dường như có chút khinh thường.
Dung Muội nhíu mày, nhưng cô cũng không quá để ý. Dù sao bây giờ mình đang ở đầu ngọn gió, cũng che kín mít rồi mới ra ngoài, người bình thường sẽ không nhận ra được.
Nhưng mà… cô lập tức quan sát dáng vẻ anh ta.
Vóc dáng cao gầy, đeo khẩu trang đen. Dung Muội càng nhìn càng cảm thấy hơi quen…
…
Mặc dù ban đầu Kinh Nam Yến không muốn tới, nhưng một khi đã tới cô ấy sẽ rất có trách nhiệm, bởi vì cô ấy rất quan tâm tới Dung Muội.
Nhìn số tầng dần tăng lên, cô ấy đột nhiên hỏi: “Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ mục đích của mình chưa, cậu thật sự chuẩn bị theo đuổi anh ta sao? Cậu biết đấy, thân phận đó của anh ta sẽ khiến cậu đối diện với nguy cơ lớn hơn.”
Câu hỏi này Kinh Nam Yến càng nóng vội hơn cả cô. Vậy nên cô ấy không muốn bận tâm đến, bởi vì cô ấy biết cho dù có nói ra, Dung Muội cũng sẽ không nghe lọt tai.
Đừng thấy Dung Muội lúc nào cũng cười hi hi ha ha, vô tâm nhàn hạ, nhưng cô ấy biết, trước đây Dung Muội từng chịu quá nhiều tổn thương. Cô ấy biết, chuyện mà Dung Muội đã quyết thì sẽ rất khó thay đổi.
Mặc dù Kinh Nam Yến không nói tên ra, nhưng Dung Muội cũng biết người cô ấy nói tới là Tô Hiển.
Tô Hiển là thợ sửa xe thì có sao? Thợ sửa xe là không thể có được mùa xuân của mình sao?
Sau khi Kinh Nam Yến nói xong, bóng người phía sau dường như sững lại.
Anh ta rất yên lặng, dường như đang đợi người kia nói gì.
Dung Muội biết Kinh Nam Yến tốt bụng, lo lắng cho mình. Cô im lặng một lúc, sau đó đáp một cách chắc nịch: “Tớ hiểu ý của cậu, nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm. Tớ nhất định sẽ đi theo tiếng gọi của con tim, còn về điểm này, tớ cũng rất rõ mình đang làm gì, cậu yên tâm, hậu quả gì tớ cũng gánh hết.”
Kinh Nam Yến nghe vậy thì mím môi, bất lực lắc đầu.
“Ừm, cậu biết cậu đang làm gì thì tốt rồi.” Cô đã nói rõ như vậy, vậy mình có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Ngoại trừ ủng hộ ra, cô ấy còn có thể làm được gì chứ?