Chương 31: Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
Nữ trợ lý đó bị Dung Muội giẫm mạnh lên ngực, cuối cùng Giang Vũ Nhu không nhìn được nữa, trước mặt rất nhiều người, cô ta vội chạy lên đẩy Dung Muội ra: “Có phải cô điên rồi không, sao có thể làm như vậy với cô ấy?”
Dung Muội lại giữ cánh tay cô ta lại, cười châm chọc: “Không phải những chuyện này đều do cô tự rước lấy sao? Đây là địa bàn của tôi, đương nhiên phải đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy rồi!”
Nói xong, cô giẫm mạnh chân hơn, khiến nữ trợ lý kia đỏ mặt tía tai, đau khổ vùng vẫy.
Dung Muội biết rõ, thật ra Giang Vũ Nhu không quan tâm người trợ lý này sẽ thế nào. Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, cô ta nhất định phải giả vờ mình là một người tốt bụng, quan tâm người của bên mình.
Quả nhiên, cô ta hoảng loạn, lo lắng nói: “Cô mau thả cô ấy ra đi, chúng tôi đi là được chứ gì! Là cô nói giải trừ hôn ước với anh trai tôi nên chúng tôi mới tới đây, nếu không thì cô tưởng dựa vào đâu cô có tư cách sử dụng riêng phòng này?”
Dung Muội cười châm chọc: “Một phòng trang điểm thôi mà? Bà đây thiếu chắc? Chỉ cần tôi muốn, một đống thương hiệu sẽ cho tôi làm đại diện kìa! Cô là cái thá gì chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vũ Nhu thay đổi, sau đó cô ta nói một cách chế giễu: “Vậy sao? Vậy hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt rồi.”
Ở trong nước, nếu như không có sự sắp xếp của anh trai, Dung Muội chẳng là cái gì cả! Thậm chí cô còn không thể ký được hợp đồng, hôm nay quan hệ của Dung Muội và anh trai đã sụp đổ, cô ta phải xem xem hôm nay Dung Muội sẽ bị vả mặt thế nào.
Muốn lấy được đại ngôn? Nằm mơ hả.
Giang Vũ Nhu dẫn hai trợ lý rời đi, nhưng Dung Muội vẫn không buông tha, cười lạnh: “Nếu không để cô ta tự tát mình một cái, nói mình là chó thì tôi không tha cho cô ta đâu.”
“Cô đừng ức hϊế͙p͙ người quá đáng!” Giang Vũ Nhu bày ra dáng vẻ vô cùng tủi thân.
“Tôi ức hϊế͙p͙ người quá đáng?” Dung Muội hứng thú nhìn cô ta, dường như vừa nhìn một cái đã nhìn thấu bản chất của cô ta. Cô cười lạnh uy hϊế͙p͙: “Được thôi, cứ coi như tôi bắt nạt người ta. Nhưng cô biết đấy, nếu cô ta còn không nói thì tôi sẽ còn làm được nhiều hơn thế kìa.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vũ Nhu trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù cô ta không cam tâm, nhưng cũng không muốn làm ra chuyện mất tôn nghiêm như vậy. Không ngờ cô ta còn chưa nói gì, sắc mặt trợ lý bị Dung Muội giẫm lên đã tím tái, khốn khổ mở miệng: “Xin cô… cô tha cho tôi đi, miệng tôi bẩn thỉu, tôi mới là chó, tôi mới là chó…”
Ha. Dung Muội cười khinh bỉ.
Sau khi buông cô ta ra, cô đã lên người cô ta mấy cái: “Còn không mau dẫn đường cho chủ nhân của cô đi, mau đưa cô ta cút ra khỏi đây!”
Mặt Giang Vũ Nhu tím tái, nếu như không phải cô ta xây dựng hình tượng là cô gái thanh thuần, trong sáng trong showbiz, chắc chắn cô ta sẽ không kiềm chế được.
Trợ lý của cô ta sợ hãi rời đi, Giang Vũ Nhu đi cuối cùng, hằn học liếc nhìn Dung Muội một cái rồi mới quay người đi.
“Đợi đã!” Dung Muội lại nói.
“Còn có chuyện gì nữa?” Giang Vũ Nhu khó chịu đáp.
Lúc này, Dung Muội ra hiệu cho Kinh Nam Yến, cô ấy thẳng thừng đóng cửa lại.
Kinh Nam Yến lấy điện thoại ra, điềm tĩnh bật ghi âm.
Giang Vũ Nhu nhìn Dung Muội tiến lại gần, hoảng loạn nói: “Cô… cô muốn làm gì?”