Chương 32: Từ xưa đến nay những người biết làm vừa lòng người khác luôn được yêu quý hơn
Dung Muội tiến lại gần cô ta, lúc này cô nở nụ cười khiến người ta nổi da gà. Cô nói: “Tôi làm gì? Cô cảm thấy tôi có thể làm gì? Giang Vũ Nhu, cô biết trên người ông già béo của bên hợp tác đó có bao nhiêu lớp mỡ sao? Cô biết trên đầu ông ta còn bao nhiêu sợi tóc sao? Cô biết cái miệng hôi thối, răng vàng ố của ông ta khiến người ta buồn nôn tới mức nào không?”
Thấy cô ngày càng tới gần, Giang Vũ Nhu vô thức lùi về sau, cho tới khi lưng chạm vào cửa, cô ta không thể động đậy gì được nữa.
Sắc mặt cô ta trắng bệch: “Cô, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Vẫn chưa hiểu hả? Giang Vũ Nhu, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ để cô nếm thử mùi vị đó! Chuyện cô từng làm với tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần!”
Nếu như không phải hôm đó cô cố gắng chống lại tác dụng của thuốc, cầm bình rượu đánh lên đầu ông ta, có lẽ cô thật sự xong đời rồi.
Quá đáng hơn là đám người Giang Vũ Nhu còn thông báo với nhà báo trực ở bên ngoài để chụp trộm, muốn để tất cả mọi người nghĩ cô vì muốn giành được địa vị tốt đã trèo lên giường của ông già béo đó.
Vừa nghĩ lại chuyện đó cô đã buồn nôn, tức tới nỗi cả người run rẩy.
Cô tuyệt đối sẽ không tha cho Giang Vũ Nhu, sớm muộn cô cũng sẽ trả lại tất cả những gì cô ta đã từng làm với cô.
Giang Vũ Nhu nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trở nên sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cứng miệng nói: “Đó là do người quản lý của cô làm, không liên quan gì đến tôi hết! Cô muốn báo thù thì đi tìm chị ta mà báo thù!”
“Ồ? Thế hả? Chồng của Ella mắc bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, một ngày trước khi tôi xảy ra chuyện, cô đã chuyển cho chị ta một khoản tiền. Bằng chứng đầy đủ như vậy mà cô vẫn không chịu thừa nhận, m* nó, cô coi tôi là kẻ ngốc sao?” Khi nói tới chữ cuối cùng, Dung Muội hét to, dường như bộc phát hết toàn bộ cơn tức trong người.
Giang Vũ Nhu bị cô hét vào mặt, người run bần bật. Nỗi sợ của cô ta với Dung Muội có lẽ đã có từ rất lâu, rất lâu về trước...
Khi đó Dung Muội không chỉ mạnh mẽ, không sợ bất kỳ ai, mà còn rất được mọi người yêu quý. Chỉ cần cô lên tiếng, không biết có bao nhiêu người sẽ làm mọi chuyện thay cô.
Nhưng bây giờ, cô đã mất tất cả, chỉ còn có một mình, không ai giúp đỡ! Vậy nên mình không cần kiêng nể Dung Muội nữa.
Giang Vũ Nhu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó cười lạnh một tiếng: “Cho dù như thế thì đã làm sao? Bị cô phát hiện ra thì thế nào? Dung Muội, đáng lẽ ra cô đừng nên dây dưa với anh tôi, cô muốn anh tôi cưới cô? Nằm mơ đi! Không có anh tôi, cô chẳng là cái thá gì hết! Cô còn muốn cướp hợp đồng người đại diện với tôi? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Nghe vậy, cơn tức vừa bị đè nén của Dung Muội lập tức bùng lên, mặt cô biến sắc, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Giang Vũ Nhu, cô đúng là ngu ngốc, cô biết tình yêu là gì không? Anh cô yêu tôi, vậy nên cho dù tôi có ngoại tình một trăm lần anh ta vẫn yêu tôi, người làm em gái như cô mãi mãi không so được với tôi, không tin thì cô cứ xem xem anh ta sẽ chọn ai!”
““Cô!” Giang Vũ Nhu suýt chút nữa bị cô chọc cho tức tới thổ huyết. Câu nói đó đâm sâu vào trái tim cô ta, nhưng cô ta không tin anh trai sẽ tiếp tục giúp Dung Muội.
“Cút đi! Đừng ở đây làm tôi tức thêm!”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem!” Giang Vũ Nhu không chịu yếu thế, hét lên một tiếng rồi lập tức rời đi.
Cô ta vừa đi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Dung Muội quay người, uống mấy ngụm nước cho nhuận giọng, khi quay đầu lại lần nữa, trên mặt đã không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa.
Cô nhìn Kinh Nam Yến: “Sao nào, ghi lại hết chưa?”