Chương 49: Đau đầu, ngoại trừ thuốc ra còn có cô ấy
Con bé tóc xoăn Dao Bắc này, ngứa đòn hả!
Không phải lúc chơi Pubg cô đã trượt tay làm cô ấy bị bom nổ, không ngờ cô ấy lại báo thù mình như vậy.
Gì mà lợn con chứ!
Hình tượng ngày hôm nay hoàn toàn bị hủy hoại trong tay con lợn này rồi.
Đối diện với sự trêu chọc của MC, Dung Muội chỉ có thể ngượng ngùng, đỏ mặt gật đầu: “Thật sự ngại quá, tôi đã cố rửa sạch rồi nhưng vẫn bị người ta nhìn thấy, lần sau chắc chắn tôi sẽ chú ý hơn.”
Dứt lời, bên dưới lại bật cười thành tiếng.
Rất nhiều người đều cảm thấy, cô người mẫu nổi tiếng thế giới quay về nước này, ngoại trừ chuyện ngoại tình với một thợ sửa xe ra, những điểm khác vẫn rất khác so với những gì bọn họ tưởng tượng.
Chú Trần - người đại diện Tập đoàn Tô Thị cũng mỉm cười: “Da đẹp thì hàng ngàn người có, nhưng một tâm hồn thú vị thì khó kiếm tìm, nội tâm cô Dung chắc chắn là một cô gái đáng yêu, lương thiện.”
Nói xong, ông ấy nhìn xuống dưới, nói với người nào đó: “Tôi xin thay mặt tập đoàn phát biểu lần nữa, lựa chọn cô Dung Muội là quyết định chắc chắn của chúng tôi, hy vọng đừng có người nào đó lại lên tiếng đổ oan, nghi ngờ mắt nhìn của chúng tôi, vu oan cho người đại diện của chúng tôi.”
Dứt lời, sắc mặt Giang Vũ Nhu trở nên rất khó coi. Mặt cô ta đỏ bừng, ngượng ngùng muốn ch.ết.
Bình thường cô ta sẽ không dễ dàng đích thân tạo ra xung đột mà sẽ cử người khác làm thay mình, nhưng sau khi người kia thất bại, cô ta rất không cam tâm, lúc đó lại nhìn thấy hình trên mắt cá chân Dung Muội...
Cô ta cứ nghĩ là hình xăm, dù sao thì...
Người phụ nữ Dung Muội này sao có thể vẽ nghịch lên người mình được chứ, nhưng ai ngờ Dung Muội lại nhạt nhẽo như vậy thật!
Điều khiến cô ta tức giận hơn là, mình làm như vậy còn vô hình tẩy trắng cho Dung Muội một ít!
Lúc này, Dung Muội còn chưa biết con lợn nhỏ khiến cô canh cánh trong lòng kia lại giúp cô lên hot search Weibo vào ngày hôm sau!
Buổi trình diễn kết thúc, các vị khách quý lần lượt rời đi, Lục Đông Dã đã đi rồi, anh ấy dừng xe bên đường, có một người đàn ông ngồi ở ghế sau, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, tình hình dường như không ổn lắm.
Ngay sau đó có một người đi ra từ hội trường, là chú Trần. Trong tay ông còn cầm một chiếc áo khoác, hình như là ai để lại.
Ông ấy nhanh chóng chạy tới trước xe: “Cậu chủ, tìm thấy thuốc rồi.”
Bệnh cũ của cậu chủ bọn họ lại tái phát, khi đau đầu thật sự rất đau đớn, có lúc uống thuốc rồi vẫn không dịu hơn được bao nhiêu.
Tô Hiển vừa định lấy thuốc trong tay chú Trần, kết quả nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đi ra từ cửa sau, anh chợt sững người.
“Cậu chủ?”
Tô Hiển thu lại ánh nhìn, con ngươi sáng lên.
Một giây sau, anh bỏ thuốc vào lọ: “Bỏ đi, tác dụng phụ của thuốc này mạnh quá.”
Chú Trần ngây người, tác dụng phụ mạnh quá? Sao trước đây ông không nghe thấy cậu chủ nói vậy bao giờ? Anh đã uống thuốc này bao nhiêu năm, hơn nữa thuốc này đã được điều chế đặc biệt, không ảnh hưởng nhiều tới cơ thể, nhưng nếu không uống thì...
Sao anh có thể chịu được? Đau đầu như vậy mà vẫn không uống thuốc? Còn cách khác sao?
“Cậu chủ, tối nay về đâu?” Chú Trần hỏi.
Tô Hiển vừa muốn đáp lại, lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người đàn ông, anh sầm mặt xuống.