Chương 50: Anh nhìn chằm chằm sự quấn quýt của giang từ dành cho cô

Khi Dung Muội đi ra khỏi hội trường đã gần chín giờ.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, nhìn vừa ấm áp vừa xinh đẹp, bên dưới là đôi bốt cao cổ, để lộ cặp đùi thẳng tắp, thon gọn. Trông cô rất xinh đẹp.
Kinh Nam Yến đợi cô ở trong xe.


Mặc dù tối nay bị Dao Bắc chơi một vố nhưng tâm trạng cô vẫn khá tốt. Ai kêu chiếc cúp người mẫu đại diện kia lại nặng thế chứ.
Cô đã gây được tiếng vang ngay từ buổi đầu tiên trình diễn trong nước, cũng có được vị trí người đại diện, đây là kết quả mà cô hài lòng nhất.


Khi cô chuẩn bị quay về nghiên cứu kỹ xem chiếc cúp này bán được bao nhiêu tiền, cô chợt lạnh sống lưng, vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt có một bóng người, người đó đứng ở kia, đang đợi cô.
Cô sững sờ.
Là Giang Từ.
Dung Muội không ngờ Giang Từ vẫn chưa đi, lại còn đợi cô ra.


Dù sao Giang Vũ Nhu cũng tức tối bỏ đi rồi.
Dung Muội chậm rãi bước xuống, cuối cùng đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hơi tối lại. Lần này cô lấy được vị trí người đại diện liên quan gì tới anh ta sao?
Dù sao thì cô cũng dặn Kinh Nam Yến đi tìm Giang Từ.


Có thể cao lớn của Giang Từ đi tới, dưới đêm khuya, trông anh ta càng cô đơn, lạnh lùng hơn.
Dung Muội nhìn anh ta đi tới, giả vờ không biết mọi chuyện Kinh Nam Yến làm, vẻ mặt như cười như không: “Ấy, cậu chủ Giang có nhã hứng vậy sao, muộn vậy rồi mà còn chưa về hả?”


Giang Từ đi tới trước mặt cô, nhìn nụ cười châm biếm của cô, trái tim đau nhói. Sắc mặt anh ta phức tạp nhìn cô, chầm chậm nói: “Dung Muội, anh biết hết rồi.”


available on google playdownload on app store


Dung Muội sững sờ, cố tình nhướng mày hỏi: “Biết gì, ai nói cho anh? Mấy lời đó anh lại tin thật, không phải tôi là một người phụ nữ xấu xa, đê tiện, vô liêm sỉ, không có lòng tự trọng sao?”


“Dung Muội!” Giang Từ lập tức cắt ngang lời cô. Anh ta nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt mang theo sự hối hận, áy náy: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên nói em như vậy, anh không ngờ em gái mình lại làm ra loại chuyện đó. Anh sẽ trừng phạt con bé, đòi lại công bằng cho em!”
Dung Muội nghe vậy lập tức bật cười.


Ngoài mặt cười nhưng trong lòng cô thì không: “Đừng thế chứ. Nói dễ nghe ghê, công bằng? Cô ta là em gái ruột của anh, anh đòi lại công bằng cho tôi kiểu gì? Trừ phi trả lại cho cô ta những gì cô ta đã làm với tôi, nếu không thì đối với tôi những việc khác đều chỉ là phân chó!”


Nghe vậy, cơ thể Giang Từ cứng đờ.


Thấy vậy, nụ cười Dung Muội càng thêm sâu hơn, ý châm biếm cũng nhiều hơn: “Tôi biết anh không làm được mà, ai kêu cô ta là em gái ngoan của anh chứ. Giang Từ, đừng bám lấy tôi nữa, hôn ước của chúng ta cứ thế đi. Con người tôi đê hèn, ti tiện, thật sự không xứng với anh.” Nói xong, cô đi qua anh ta, rời đi.


Giang Từ nghe những lời này, trái tim như nhỏ máu. Anh ta quay người kéo cô lại, mặt không còn chút màu máu nào: “Dung Muội, anh sẽ không giải trừ hôn ước đâu. Anh không quan tâm em đã qua đêm với ai, dù có là một thợ sửa xe anh cũng kệ!”
Chỉ cần có thể có được cô!


Đáy mắt Dung Muội đột nhiên xuất hiện sự bi thương: “Giang Từ, rõ ràng anh là một người có tội, nhưng tại sao luôn làm ra vẻ đáng thương đó? Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng ngay cả việc báo thù cho tôi anh cũng không làm được, anh bảo tôi kết hôn với anh kiểu gì đây?”


Nghe vậy, Giang Từ nắm chặt tay lại. Anh ta nhìn Dung Muội, ánh mắt đau đớn: “Có phải nếu anh làm được em sẽ đồng ý lấy anh không?”






Truyện liên quan