Chương 52: Giày cao gót trong đêm khuya
Dung Muội như phát hiện ra lục địa mới, kích động thay quần áo, bắt đầu chọn tới chọn lui quần áo trong tủ.
Kinh Nam Yến thấy cô chọn ra bộ quần áo gợi cảm nhất, mặc lên người: “...”
Khóe mắt cô ấy giật giật, đi tới tiệm thuốc thôi mà?
Không đợi Kinh Nam Yến hỏi gì, Dung Muội thay quần áo xong thì xông ra ngoài, nhanh chóng tới nhà vệ sinh trang điểm qua loa, khoác áo vào, xách túi lên, cầm chìa khóa, cuối cùng lao đi như một cơn gió, ầm một tiếng, cửa bị đóng lại.
Biến mất rồi.
Dao Bắc tháo tai nghe ra, mở cửa phòng, mặt ngây ngốc: “Ai ra ngoài nửa đêm vậy?”
Kinh Nam Yến khoanh tay trước ngực, nhìn cô ấy, mỉm cười: “Em nói xem?”
Chỉ có ba người họ ở đây.
Dao Bắc cười khan: “Đi đâu thế? Muộn thế này rồi, lẽ nào ra ngoài hẹn hò sao?”
Kinh Nam Yến: “Ha, câu này em nói đúng rồi.”
Dao Bắc: “Mẹ nó!”
***
Chiếc xe lao nhanh về một hướng.
Cô vừa ra khỏi cửa, trong chiếc xe ở góc tối có người gửi tin nhắn cho ai đó: [Ra rồi.]
Sau đó, người đó bám sát theo xe cô.
Lúc này Dung Muội run rẩy, thật sự rất muốn bay tới chỗ anh.
Thật ra khi Kinh Nam Yến đưa cô về, cô ấy đã nói với cô một chuyện. Cô ấy hỏi cô còn nhớ người đàn ông gặp trong thang máy không. Cô sững sờ.
Kinh Nam Yến tiếp tục nói với cô, khi cô và Giang Từ cãi lộn trong phòng thay đồ, người đó luôn đứng ở ngoài, nhìn giống như nhân viên, nhưng cô ấy cố tình ở lại, thấy người đó không làm gì, giống như đang nghe ngóng động tĩnh bên trong hơn.
Lời này khiến trái tim cô run rẩy, vậy nên sau đó cô mới nghi ngờ, người mà cô nhìn thấy dưới sân khấu liệu có phải anh không.
...
Xe nhanh chóng tới nơi, nhưng khi còn hai con đường nữa Dung Muội chợt để ý thấy phía sau xe hình như có xe đang bám theo mình. Mặt cô biến sắc.
Ai?
Paparazzi sao? Hay là người của Giang Từ?
Xe phía sau vốn đi rất ổn định, nhưng phía trước đột nhiên có một chiếc xe bật đèn lên, khiến anh ta không nhìn rõ phía trước, đợi khi anh ta nhìn kỹ lại thì sững sờ. Xe đang bám theo phía trước đâu rồi? Nó biến mất rồi.
Anh ta lập tức dừng xe lại, vội gửi một tin nhắn: [Cậu chủ, mất dấu rồi.]
Trong một tiểu khu cũ kĩ, trong một căn phòng tối đen như mực ở tầng sáu, có một bóng người cao gầy đứng bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người anh, khiến anh toát ra vẻ kiêu ngạo, xa cách.
Anh nhìn bóng hình mảnh khảnh xuất hiện bên ngoài tiểu khu, điện thoại trong tay sáng lên, anh soạn một tin nhắn, gửi đi: [Cậu không cần lo nữa.]
Một giây sau, điện thoại im lặng, không một tiếng động.
Màn đêm yên tĩnh.
Trong cầu thang cũ kĩ truyền tới tiếng giày cao gót, từng tiếng từng tiếng một, trong đêm khuya như vậy như tăng thêm mấy phần ma mị, khiến người ta liên tưởng xa xôi.