Chương 53: Ngượng ngùng (1)

Lúc này, anh ở trong phòng, nhắm mắt lại, nghe động tĩnh bên dưới, không vui, nhíu mày lại.
Giày cao gót.
Sợ người khác không biết có một người xuất hiện trong đêm sao?
...
Dung Muội không sợ đi đường đêm, cũng không sợ người xấu, bởi vì cô chủ động tới đây là đang tìm cái ch.ết.


Từng tầng, từng tầng một, cuối cùng cô đã đi theo địa chỉ trước đó, tới được tầng sáu.
Dung Muội thở gấp, má đỏ bừng. Cô nhìn cảnh cửa, trong lòng lại xuất hiện sự căng thẳng, kích thích chưa từng có.
Mẹ ơi, nửa đêm canh ba tới đây, sao cứ y như kẻ trộm vậy.


Cô đi lên, cũng giơ tay lên, muốn gõ cửa nhưng đột nhiên không có dũng khí ấy. Bởi vì cô chợt nghĩ tới, nhỡ tin nhắn đó không phải do anh gửi cho mình thì sao? Cho dù là anh gửi cho mình, dấu chấm đó cũng chỉ trượt tay ấn nhầm, không phải có ý như mình nghĩ thì sao?


Biểu cảm trên mặt Dung Muội liên tục thay đổi, nhưng cô đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, khiến cô lạnh sống lưng.
Khu cầu thang cũ kỹ trở nên lạnh lẽo, quỷ dị.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, giơ tay lên: “Cộc cộc cộc.”


Tiếng gõ cửa trong đêm khiến người ta run sợ. Nhưng cửa không được mở ra ngay, bên trong không một tiếng động.
Đầu ngón chân Dung Muội lạnh toát, cô tiếp tục gõ cửa.
Kết quả cửa vẫn không mở ra.


Không trách cô được, trong hoàn cảnh tăm tối như vậy, quả thật rất khiến người ta dễ hoảng sợ. Cho dù Dung Muội không sợ người xấu cũng cảm thấy lạnh toát sống lưng, rất khó chịu.
Đột nhiên, trên tầng có một cánh cửa mở ra, trông rất kỳ quái! Thế nhưng đó không phải cánh cửa cô đang gõ.


available on google playdownload on app store


Cả người Dung Muội căng cứng lại, nhìn về phía tầng trên.
Cô chầm chậm quay người lại, nhíu mày, dường như muốn nhìn qua đó. Nhưng cô vừa đi được hai bước, cánh cửa bên cạnh cô đột nhiên mở ra, người bị kéo vào bên trong!
“Ưm...” Miệng bị tay một người bịt lại, phát ra những tiếng vô nghĩa.


Cửa được đóng lại, lưng Dung Muội dựa vào cửa, lồng ngực phập phồng. Cô nhìn cơ thể cao gầy trước mặt, trong lòng gợn sóng, không sao bình tĩnh được.


Anh ở trong đêm đen, tại một nơi tăm tối, khiến người ta không nhìn rõ được khuôn mặt. Nhưng mùi hương thanh mát trên người anh rất quen thuộc, cho nên cô biết mình đã không đi nhầm chỗ.
Ánh sáng vàng chiếu xuống, hắt lên người và mặt anh.


Ánh sáng tới đột ngột như làm anh giật mình, anh nghiêng đầu, híp mắt lại. Còn Dung Muội lại có thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Góc cạnh, sạch sẽ.
Quả nhiên là Tô Hiển.
Nhưng mặt anh trắng bệch, dường như tình trạng không ổn lắm.


Cô vừa muốn mở miệng hỏi đã thấy anh nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào: “Cô tới làm gì?”
Dung Muội đột nhiên thấy oan ức, cô giơ ngón tay trỏ ra, ngoắc trước mặt anh: “Honey, ám hiệu anh gửi cho tôi đấy.”


Nghe vậy, Tô Hiển lại nhíu mày, giọng thờ ơ: “Ám hiệu? Xin lỗi, tôi không hiểu.”






Truyện liên quan