Chương 59: Tô hiển, sao điện thoại anh lại vang lên (3)
Tô Hiển nhìn đôi chân dài, thon gọn của cô hồi lâu, cuối cùng đưa tay ra, đặt lên váy cô, xuống đùi. Cầm vải lụa trong tay, trái tim anh như có người dùng lông ve vuốt.
Tô Hiển đắp chăn lại cho cô, động tác rất dịu dàng, nghiêm túc. Ánh mắt anh liếc nhìn lên đôi môi cô, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
...
Cả một đêm, vốn muốn cô tới ngủ cùng, nhưng cuối cùng lại biến thành anh mất ngủ.
Tay Tô Hiển cầm váy dài của cô, sau đó cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn, không bao lâu sau, có người mang gì đó tới.
Cả đêm nay anh đã nhìn chằm chằm đèn ngủ ở đầu giường.
Anh mặc đồ ngủ rộng rãi, mặc cô ôm lấy eo mình, nằm cạnh cơ thể mềm mại của cô, trải qua một đêm.
...
Ngày hôm sau.
Khi Dung Muội mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng, cô đột nhiên hoang mang, dường như không biết mình đang ở đâu.
Bên dưới có tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí còn có tiếng rao đồ ăn sáng... Xa lạ quá, nhưng dường như lại rất sống động.
Cô quay đầu, rèm cửa tối màu che đi ánh sáng bên ngoài.
Dung Muội chầm chậm ngồi dậy trên chiếc giường rộng lớn. Nhìn áo ngủ rơi ở một bên giường, cô lập tức mặc nó lên người.