Chương 60: Tô hiển, sao điện thoại của anh lại vang lên (4)
Dung Muội xuống giường, giẫm lên thảm, kéo rèm cửa ra.
Mùi khó ở bên dưới ngay lập tức che kín tầm nhìn của cô, ánh mặt trời chói lóa khiến cô nheo mắt lại.
Dung Muội mở cửa phòng ngủ ra.
“Tô Hiển.” Cô gọi một tiếng.
Bỗng nhiên không nhìn thấy người đâu, cô đi tìm điện thoại của mình, định gọi cho anh.
Dung Muội mở tin nhắn ra, vô thức tìm đến dãy số gửi dấu chấm hôm qua, khi cô thật sự định gọi thì lại do dự, khẽ cắn môi.
Ừm... Là anh sao?
Chắc là anh rồi...
Dung Muội chạm vào chỗ gọi, điện thoại được kết nối.
Một giây, hai giây.
Khi Dung Muội đợi người kia nghe máy, cô đột nhiên nghe thấy gì đó...
Tiếng điện thoại rung.
Cô lập tức sững người, sau đó lần theo tiếng động đó.
Cuối cùng cô dừng lại ở kệ đầu giường trong phòng ngủ.
Là một chiếc điện thoại màu đen, không nhìn ra được nhãn hiệu, lúc này nó đang rung liên tục.
Dung Muội: “...”
Hơi thở của cô như ngừng lại.
Cô chầm chậm cúi người xuống, cầm điện thoại lên. Thật trùng hợp, dãy số hiển thị bên trên là số của cô.
Trái tim nhỏ bé của Dung Muội như nhảy tung lên.
Đột nhiên!
Bên ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, hình như có người quay về. Dung Muội vô thức cầm điện thoại đi ra.
Tô Hiển mặc chiếc áo khoác màu đen dài tới đầu gối, bên trong là chiếc áo len cao cổ màu be. Anh bước vào, khí chất tao nhã, lạnh lùng, khiến người ta hình dung tới một câu nói: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(*).
(*) Người gặp trên đường đẹp tựa như ngọc, những chàng trai trên đời này không ai sánh bằng.
Cho dù giờ đây tay anh còn đang xách bữa sáng được bọc bằng giấy.
Dung Muội mặc đồ ngủ đứng ở đó, đỏ mặt nói: “Anh về rồi à.”
Tô Hiển vừa mở cửa đã nhìn thấy cô chạy ra, anh cũng hơi sững người.
Đối diện với câu nói của cô, anh lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó không cảm xúc nói: “Sao cô vẫn chưa đi?”
Dung Muội nhìn anh chằm chằm, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt anh.
“Sao thế, có vấn đề gì à?” Anh hỏi.
Đôi mắt hoa đào của Dung Muội sáng lên, cô duỗi một tay ra: “Điện thoại của anh, có người vừa gọi.”