Chương 3: Cô muốn sinh con cho chồng tôi

Tống Dư Kiều trở lại Diệp gia với bộ dạng mệt mỏi, đã hơn mười một giờ khuya, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng choang.


Bùi Ngọc Linh, mẹ chồng cô đang ngồi ở trên ghế salông chính, tay cầm chiếc điều khiển ti vi chuyển kênh. Thấy Tống Dư Kiều trở về, bộ mặt vốn ủ rũ nhất thời trở nên hớn hở, dặn dò bảo mẫu Lưu tỷ đem canh Tống Tử từ phòng bếp lên: “Bưng canh lên đây.”


“Dư Kiều, con trở về rồi, mau tới đây uống cái này.”
Tống Dư Kiều nghe thấy được một mùi thuốc nồng đậm liền từng trận nôn khan, mới vừa đưa đến bên mép đã che miệng chạy đến phòng vệ sinh ói ra. Bởi vì buổi tối cô không có ăn cái gì, chỉ có thể nôn khan liên tục.


Chờ cô từ phòng vệ sinh đi ra, Bùi Ngọc Linh đã phấn khích hỏi: “Có phải là mang thai?”
Tống Dư Kiều cười khổ: “Ngày hôm trước con vừa tới kì theo thường lệ.”


Khuôn mặt Bùi Ngọc Linh lập tức hiện rõ sự thất vọng: “Thuốc cũng đã uống nhiều như vậy, làm sao vẫn không mang thai được? Đến đây, trước hết con đem thuốc này uống hết. Đã kết hôn ba năm, cái bụng của con thế nào mà một chút động tĩnh cũng không


Tống Dư Kiều đưa tay bóp mũi lại, ngửa đầu uống hết chén thuốc đông y đen kia, đem nước mắt nhịn vào trong lòng.
Đừng nói kết hôn ba năm, coi như là ba mươi năm, Diệp Trạch Nam chưa từng động vào cô, cô làm sao có thể mang thai đây?


available on google playdownload on app store


Tống Dư Kiều trong lòng cay đắng, thế nhưng vẫn là tiếp tục cùng mẹ chồng xem ti vi một lúc nữa. Đúng lúc muốn lên lầu lúc nghỉ ngơi, lại nghe Lưu tỷ bỗng nhiên kêu một tiếng: “Không xong rồi. “


“Phu nhân.” Lưu tỷ có chút ấp a ấp úng nói: “Bên ngoài có một người phụ nữ, nói là đã mang thai con của thiếu gia.”
Tống Dư Kiều nghe xong câu nói này, sắc mặt trắng bệch.


Bùi Ngọc Linh nghe đến có con, trong lòng đầu tiên là giật giật, sau lại nhíu lông mày: “Không biết là người nào, cô ta ăn nói tùy tiện cô cũng dám tin? Đuổi đi đi.”
Lưu tỷ nghe Bùi Ngọc Linh nói đã hiểu, đây hẳn là cô ta cần tiền nên mới đến đây.


Thế nhưng, có điều hai phút sau, Lưu tỷ đã quay trở lại, cầm một tờ giấy giám định báo cáo, “Người phụ nữ kia nói, nói đây là......”
“Đây là nước ối của tôi được lấy làm giám định báo cáo, trong bụng tôi đã mang thai con của Trạch Nam!”


Nghe thấy âm thanh này, cốc thuỷ tinh trong tay Tống Dư Kiều đùng một tiếng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn của cô gái trong tay cầm một tờ giấy kiểm nghiệm đang xông tới, nhìn Tống Dư Kiều liền gọi: “Chị, em đã mang thai, là con của anh rể!”


Bùi Ngọc Linh nhíu nhíu mày nói: “Cô là ai?” Tại sao gọi Tống Dư Kiều là chị. “
“Tôi là em Tống Dư Kiều, Từ Uyển Lỵ.”
Cô gái có khuôn mặt thanh tú, nhưng cùng Tống Dư Kiều không có nửa phần giống nhau.


Bùi Ngọc Linh liếc mắt nhìn Tống Dư Kiều, Tống Dư Kiều sắc mặt đã kém đến cực điểm. Chứng kiến thấy em gái là tiểu tam trong hôn nhân của chính mình, tâm tình khẳng định gay go, thế nhưng bà tuyệt đối không cho rằng đây là vấn đề của con trai bà.


“Em đồng ý sinh con cho anh rể, không muốn danh phận, chỉ cầu xin chị không đuổi em đi, em là thật tâm thích anh rể.”
Từ Uyển Lỵ rưng rưng muốn khóc, lôi kéo ống tay áo Tống Dư Kiều:“Chị đừng trách anh rể, anh rể chỉ là không muốn để cho chị tổn thương......”


Tống Dư Kiều cảm thấy trào phúng, trong lòng như đau đớn một hồi, móng tay bấu lòng bàn tay, đứng lên cười lạnh một tiếng, “Cô nói cô muốn sinh con cho chồng tôi?”


Từ Uyển Lỵ dời ánh mắt đến Bùi Ngọc Linh bên kia, dù sao vị kia mới đúng là mục đích của cô ta trong cuộc gặp gỡ hôm nay, cô ta nắm bắt cơ hội lên tiếng:“Vì anh rể, em cái gì cũng đều đồng ý!”


Tống Dư Kiều nói: “Cô đã muốn sinh con cho chồng tôi, sau khi sinh ra phải để tôi làm mẹ nó, cô cũng đồng ý?”
Đương nhiên không muốn! Dựa vào cái gì!


Thế nhưng Từ Uyển Lỵ nếu như nói như vậy, chẳng khác nào ở trước mặt Bùi Ngọc Linh tự vả vào mặt mình, đành nhỏ giọng ngập ngừng một tiếng, “Em đồng ý.”
Tống Dư Kiều không hề che giấu chút cảm xúc cười lạnh một tiếng, “Cô cũng thật là vô tư!”


Từ Uyển Lỵ so với cô cao hơn, cô ta lại mang giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, khí thế cô so với Từ Uyển Lỵ liền rơi xuống.
Vào lúc này, Bùi Ngọc Linh mở miệng: “Vị tiểu thư này, cô đi về trước đi, ngày hôm nay quá muộn, có việc gì ngày mai chúng ta lại nói.”


Từ Uyển Lỵ nói: “Tôi......là lén lút chạy tới, nhà tôi ở ngoại thành.”
Bùi Ngọc Linh mí mắt giật lên, “Cô muốn......”
Tống Dư Kiều không nói liền lôi Từ Uyển Lỵ kéo ra bên ngoài.
Từ Uyển Lỵ nghẹn ngào gào lên: “Chị muốn làm gì? Chị muốn giết ch.ết con của tôi?”


Từ Uyển Lỵ ra sức giãy dụa vẫn bị kéo xuống thềm bậc thang, Tống Dư Kiều nhìn chằm chằm Từ Uyển Lỵ nét mặt hốt hoảng nói: “Cô thử cử động nữa xem, tôi liền đem cô đẩy xuống dưới! Cô xem tôi có dám hay không?”


Tống Dư Kiều trong mắt lóe ra một tia máu đỏ, Từ Uyển Lỵ lúc đó sợ đến mức không dám nhúc nhích. Tuy rằng Tống Dư Kiều luôn đầm thấm dịu dàng, thế nhưng cô ta vẫn không quên được năm năm trước Tống Dư Kiều phát điên vào buổi tối hôm đó. Cũng là hai mắt đỏ ngầu, cầm một cái dao gọt hoa quả đâm lung tung, trên tay khắp nơi đều là máu.






Truyện liên quan