Chương 4: Khách quý
Bên trong biệt thự.
Chị Lưu nói: “Thiếu phu nhân sẽ không lôi kéo cô ta đi bệnh viện nạo thai chứ....”
Bùi Ngọc Linh khoát tay áo: “Không đâu, Tống Dư Kiều rát tốt bụng....”
Chị Lưu lẩm bẩm: “Thiếu gia có thể cùng phụ nữ khác có con, làm sao thiếu phu nhân mang thai được đây? Ôi, không phải là không thể sinh đi.”
Chị Lưu nói xong liền bưng kín miệng mình, vội vàng nói: “Xin lỗi, con lỡ lời.... “
Bùi Ngọc Linh mặt lạnh nói, “Đi lo chuyện của cháu đi.”
Kỳ thực trong lòng, Bùi Ngọc Linh là đã chọn Tống Dư Kiều, dù sao năm đó bà đã tự chọn Tống Dư Kiều là con dâu, thế nhưng, nếu như Tống dư kiều thật sự không sinh được con.....
Tống Dư Kiều lái xe, trực tiếp đưa Từ Uyển Lỵ đến sân bay.
Từ Uyển Lỵ trừng mắt nhìn Tống Dư Kiều: “Chị cho rằng chị đưa tôi đến nơi này tôi sẽ ngoan ngoãn về S thị? Đừng hòng! Năm đó là tôi thích Diệp Trạch Nam trước, chị dựa vào cái gì mà khiến anh ấy đối với chị một lòng một dạ? Ha ha, bây giờ chị hãy chịu báo ứng đi, anh ấy giờ rất chán ghét chị! Chị à, chị có biết hay không......”
Tống Dư Kiều cười gằn: “Mẹ của tôi chỉ sinh mình tôi! Cô có tư cách gì gọi tôi là chị?”
Từ Uyển Lỵ làm bộ giống như không nghe thấy, nhưng vẫn một chị hai chị, nói: “Chị à, nếu không nói chị không có sức hấp dẫn, anh rể ba năm trước đã lên giường cùng tôi rồi, trước khi hai người kết hôn...... Chị biết không, anh ấy rất thích làm chuyện đó dưới ánh đèn, còn......”
Tống Dư Kiều nổi giận, giơ tay liền cho Từ Uyển Lỵ một bạt tai.
Từ Uyển)ỵ trừng lớn hai mắt, nâng một bên gò má: “Cô dám đánh tôi?”
“Cô không phải luôn mồm luôn miệng gọi tôi là chị sao, “ Tống Dư Kiều ánh mắt lạnh lẽo, “Làm chị, trước hết phải dạy dỗ em biết xấu hổ!”
Nói xong, Tống Dư Kiều liền trực tiếp mở cửa xe, đẩy Từ Uyển Lỵ vào xe, sau đó tàn nhẫn mà đạp chân ga, lưu lại tức giận trên chân Từ Uyển Lỵ.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, thật giống chỉ có cảnh vật hai bên đường chạy dần ra phía sau, mới có thể giảm bớt trái tim đang quặn đau, đã ba năm trôi qua, vốn tưởng rằng một trái tim đã hóa đá, đúc lên tường đồng vách sắt, thế nhưng hiện tại cô mới biết, tất cả đều là giấy.
Nước mắt từ viền mắt trượt ra, mơ hồ cảm nhận được nước mắt chạm tới bảng hiệu “60” ven đường, mới ý thức tới mình đang lái xe rất nhanh, vội vàng giảm tốc độ, nhưng vẫn bị cảnh sát phạt tiền.
Đêm đó, cô không trở về Diệp gia, mà về thành đông thuê phòng, ngồi ở trên giường, ôm hai chân mãi đến tận hừng đông.
Chuyện Từ Uyển Lỵ có con, chỉ sợ là cuối cùng Diệp Trạch Nam cũng sẽ biết.
Tối hôm sau, Diệp gia.
Diệp Trạch Nam nhận được điện thoại của mẹ Bùi Ngọc Linh, trở lại Diệp gia, liếc mắt liền thấy Tống Dư Kiều cùng Từ Uyển Lỵ đang ngồi cùng bàn ăn, con ngươi co rút nhanh, nhớ tới điện thoại của mẹ, không khỏi buồn bực.
Từ Uyển Lỵ vừa thấy Diệp trạch Nam tiến đến, vội vàng đứng dậy tiến lại chỗ Diệp Trạch Nam đổi dép lê: “Anh rể, anh đã về rồi.”
Chị Lưu biết Từ Uyển Lỵ mang thai, vội vàng nói: “Từ tiểu thư, cô đến là tốt rồi.”
Từ Uyển Lỵ nở nụ cười: “Hầu hạ anh rể tôi, tôi đồng ý”
Tống Dư Kiều bỗng nhiên cảm giác từng trận buồn nôn, vọt thẳng vào trong phòng vệ sinh nôn, nước mắt đều bị ép ra.
Sau khi cô đi ra, Diệp Trạch Nam đã ngồi xuống, an vị bên Từ Uyển Lỵ, mà ghế tựa của cô, là ở bên trái Diệp Trạch Nam.
Trong lòng cô không khỏi cười gằn, đây là ý gì, còn muốn ôm ấp sao?
Bùi Ngọc Linh từ trên lầu đi xuống, thân thiết hỏi: “Dư kiều, con không khỏe sao?”
Tống Dư Kiều nói: “Dạ dày của con không tốt lắm ạ“.
Xem con hai ngày nay vẫn thấy khó chịu, chờ thêm hai ngày nữa, ta sắp xếp cho con vào bệnh viện kiểm tr.a tổng quát.
Bùi Ngọc Linh đã liên lạc với bác sĩ phụ khoa tốt nhất, kỳ thực buổi kiểm tr.a tổng quát lần này, chỉ là Bùi Ngọc Linh muốn cho Tống Dư Kiều kiểm tr.a phụ khoa.
“Con cảm ơn mẹ”
Tống Dư Kiều gọi tiếng mẹ này, thật giống như đinh đóng vào tai Từ Uyển Lỵ, như muốn nhắc nhở cô, mặc kệ cô không có con, vẫn được Bùi Ngọc Linh xem là khách quý, trong nhà này thiếu phu nhân vẫn là Tống Dư kiều.