Chương 6: Không mang thai
Tống Dư Kiều bắt đầu mở internet để xem thông tin về các căn nhà cho thuê, tạm thời cô vẫn đang ở nhà họ Diệp.
Có điều, điều làm cho cô cảm thấy bất ngờ chính là, Diệp Trạch Nam cũng bắt đầu trở về ở, thế nhưng, mỗi khi trở về, trên người đều mang theo mùi rượu và hơi thuốc lá, hầu như không có mùi nước hoa, Tống Dư Kiều cảm thấy ngực từng cơn lạnh lẽo.
Đơn giản, Diệp Trạch Nam mỗi lần trở về đều say khướt, ngã ở trên giường liền ngủ, không có làm ra bất kỳ cử động khác người nào.
Tống Dư Kiều nhìn khuôn mặt Diệp trạch Nam sau khi say rượu, nhớ tới khoảng thời gian qua lại cùng anh ta thời đại học và tình bạn giữa hai người, dường như đang mơ.
Chiều hôm nay lúc gọi cho Hoa Tranh, Hoa Tranh hỏi cô một vấn đề vô cùng thực tế: “Nếu như Diệp Trạch Nam thay đổi, không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo trăng, cô có tha thứ cho anh ta không?”
Tha thứ cho anh ta sao?
Cái này cơ bản không có, Diệp Trạch Nam cơ bản cũng không có thể thay đổi.
............
Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Dư Kiều đi kiểm tr.a tổng quát, Bùi Ngọc Linh cũng đi chung, nói hai câu cho bác sĩ, sau đó để Tống Dư Kiều đi vào.
Tống Dư Kiều đầu tiên là xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm máu xem tâm điện đồ, thế nhưng, bác sĩ bịt khẩu trang bảo cô cởi quần áo vào lúc này, cô lập tức sửng sốt.
Bác sĩ rõ ràng thiếu kiên nhẫn: “Không nghe thấy à! Cởi quần, khẩn trương rồi ngồi lên đây.”
“Không...... Tôi không muốn......”
“Cái gì không muốn? Phải viết rõ ràng, cô nhanh lên một chút!” Vào lúc này, Tống Dư Kiều mới hiểu được, nhất thời cảm thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Ba năm qua, mẹ chồng Bùi Ngọc Linh mặc dù nói nóng lòng muốn bế cháu, làm cho cô uống không ít thuốc Đông y, thuốc tây để điều trị, đối với cô mà nói cũng không tệ lắm.
Chỉ có điều chuyện cô không mang thai được, Bùi Ngọc Linh vẫn đúng là khó mở miệng.
Đến bây giờ, mẹ chồng dĩ nhiên hoài nghi cô, âm thầm nhớ bác sĩ phụ khoa kiểm tr.a cô! “Cô có kiểm tr.a hay không kiểm tra?!”
Tống Dư Kiều cởi quần xuống, dạng hai chân ra, thời khắc này, cô cảm thấy như bị lăng nhục.
Dụng cụ kim loại chạm vào làm cô thấy lạnh, Tống Dư Kiều rùng mình một cái, cô nắm chặt tay vịn, móng tay bấm chặt trong lòng bàn tay.
Bác sĩ hỏi: “Chuyện này không phải chứ?”
Phụ nữ đã kết hôn, nếu như vẫn là thế này, đây còn không phải là chuyện cười sao.
Tống Dư Kiều cười khổ một tiếng: “Không phải.”
Máy thăm dò từ từ đi vào, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
Cô xác thực không phải, thế nhưng, làm mất lần đầu của cô, cũng không phải Diệp trạch Nam.
Cô không biết là ai, hoàn toàn chưa từng có ký ức phá thân, thế nhưng màng trinh tiết tượng trưng cho phụ nữ, cũng chưa có.
Cô còn trinh tiết, ở trong mắt Diệp Trạch Nam trinh tiết cũng sẽ không có.
Nhưng là, tại sao?
Tống Dư Kiều do dự một chút, hay là hỏi bác sĩ: “Màng trinh...... Có hay không có khả năng...... Vốn là không có?”
Câu nói này, thật sự đối với cô mà nói, khó có thể mở miệng.
Bác sĩ thật giống như nghe được một chuyện cười lớn: “Làm sao có khả năng? Chỉ cần cô là phụ nữ, tuyệt đối có màng trinh......”
............
Tất cả hạng mục phụ khoa kiểm tr.a xong xuôi, thầy thuốc liền viết một ít số liệu chính, viết dữ liệu báo cáo kiểm tra, Bùi Ngọc Linh đi tới,: “Bác sĩ, thế nào?”
Bác sĩ nhìn Bùi Ngọc Linh một lát, lại đưa mắt nhìn sắc mặt hơi trắng xám của Tống Dư Kiều: “Tử cung bẩm sinh đã phát triển dị dạng.”
Tống Dư Kiều lui về phía sau một bước, đỡ tường mới có thể đứng vững, tay đặt lên bụng mình.
Bùi Ngọc Linh trợn mắt lên, lại hỏi lại một câu: “Là có ý gì?”
Bác sĩ nói: “Thông thường thì chính là nói tới không thể có con”