Chương 7: Tôi cầu xin chị
Bùi Ngọc Linh dù gì cũng là người phụ nữ từng trải qua bao sóng to gió lớn, lập tức lấy lại bình tĩnh, hỏi một câu: “Có thể phẫu thuật không?”
Bác sĩ chỉ tay vào bức chụp siêu âm: “Loại tử cung dị dạng này, phẫu thuật tỷ lệ thành công không lớn.”
Nói câu này trực tiếp đối với một người phụ nữ, rằng người đó không thể làm mẹ, giống như phán họ án tử hình!
Tống Dư Kiều trong đầu ù một tiếng, lảo đảo hai bước.
Nhưng mà Bùi Ngọc Linh bên cạnh cũng không có dìu cô.
............
Nữ bác sĩ nhìn Bùi Ngọc Linh cùng Tống Dư Kiều rời đi, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khóe miệng cười quỷ dị.
“Ly Ly ra đi.”
Từ trong rèm màu trắng đi ra, không ai khác chính là Từ Uyển Lỵ!
“Cám ơn dì.” Từ Uyển Lỵ trên mặt mang nét cười, ôm cổ Tống Khiết Nhu: “Dì thật tốt đối với con, giống như mẹ con vậy.”
Tống Khiết Nhu trong lòng hơi rung động, đem ảnh chụp siêu âm trên bàn cất đi mới hỏi: “Vừa nãy có chụp hình không?”
Từ Uyển Lỵ đang vui rạo rực, bỗng nhiên nghe hỏi như vậy, liền che miệng: “A, con quên.”
Vốn dĩ nên cẩn thận hơn, tin này sau khi truyền ra ngoài Tống Dư Kiều sẽ thân bại danh liệt hoàn toàn. Cô ta vào lúc này vô cùng căm hận, vừa nãy chỉ lo đem Tống Dư Kiều ra làm trò hề, quên mất việc chụp hình.
“Không có chuyện gì, loại hình này còn muốn PS tổng hợp, con thấy người như Diệp Trạch Nam cũng không dễ nhận ra, chờ một thời gian sẽ có cơ hội.” Tống Khiết Nhu vỗ vỗ tay Từ Uyển Lỵ, đứng lên cởi áo blue trắng ra: “Chúng ta đi mau, vị bác sĩ kia không chừng đã tỉnh lại.”
............
Diệp gia.
Chị Lưu từ trong nhà đã nhìn thấy phu nhân cùng thiếu phu nhân trở về, liền đi ra ngoài đón: “Phu nhân muốn ăn chút cơm tối không?”
Bùi Ngọc Linh sắc mặt không tốt, không trả lời liền đi lên lầu.
Chị Lưu cảm thấy có điểm không đúng, nhìn về phía Tống Dư Kiều: “Thiếu phu nhân?”
Tống Dư Kiều nói: “Tôi buổi tối không ăn cơm.”
Lưu tỷ nói: “Thuốc kia uống được rồi tôi bưng lên cho cô.”
Còn muốn cô uống thuốc Đông y sao?
Tống Dư Kiều trong lòng so với ăn hoàng liên còn cay đắng hơn.
Nằm ở trên giường, cô cứ trừng mắt nhìn lên trần nhà, không nhúc nhích.
Diệp Trạch Nam xã giao xong về đến nhà, mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Tống Dư Kiều với tư thế này nằm ở trên giường. Coi như là nghe thấy anh đi đến, nhưng cũng không có phản ứng, so với thường ngày hoàn toàn khác nhau.
Diệp Trạch Nam đem cà vạt ném qua một bên đi vào phòng tắm.
Đợi anh đi từ phòng tắm ra, Tống Dư Kiều vẫn duy trì nằm tư thế này, anh hoài nghi có phải là mí mắt cũng không hề chớp.
Đây là chuyện gì?
“Tống Dư......”
Ngoài phòng vang lên ba tiếng gõ cửa. Lưu tỷ nói: “Thiếu gia, phu nhân gọi cậu.”
Diệp Trạch Nam đi tới gian phòng của mẹ. Bùi Ngọc Linh đem tờ giấy khám sức khoẻ có tên Tống Dư Kiều cho anh xem, khi anh nhìn thấy mấy chữ “kiểm tr.a phụ khoa”, nhíu nhíu mày: “Mẹ đưa cô ấy đi khám phụ khoa?!”
Bùi Ngọc Linh nói: “Nếu mẹ không đưa nó đi khám phụ khoa, làm sao có thể biết nó không thể sinh con. Chẳng trách ba năm nay cái bụng nó không có động tĩnh gì.”
Diệp Trạch Nam cầm giấy khám lên xem: “Cũng có thể đây là vấn đề của con.”
“Nào có ai đem chiếc mũ cứng hướng về đầu mình mà chụp.” Bùi Ngọc Linh nói: “Từ Uyển Lỵ không phải mang thai con trai của con sao?”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận la hét.
Bùi Ngọc Linh mở cửa, chỉ thấy chị Lưu hoảng hốt khẩn trương chạy tới: “Từ tiểu thư...... Đi tới tìm thiếu phu nhân rồi.”
Diệp Trạch Nam cơ hồ không có một tia phản ứng, trực tiếp đẩy chị Lưu ra đi lên trên.
Con ngươi của Bùi Ngọc Linh rụt lại, không biết con mình đây là vì ai mà gấp gáp.
“Tôi biết chị hận tôi, thế nhưng chuyện này anh rể không liên quan, tôi mang thai đứa bé cũng là vô tội, chị muốn tôi bỏ nó, đây là một sinh mạng...... Tôi không nỡ...... Tôi đáp ứng chị̣ không cướp anh rể đi......”
Từ Uyển Lỵ la hét rất lớn, dùng hết lực gõ cửa phòng.Trong khóe mắt nhìn thấy hai bóng người trên cầu thang, cô ta ra sức cắn đầu lưỡi một hồi, trực tiếp ngã xuống quỳ trên mặt đất: “Tôi cầu xin chị......”