Chương 47: Rất nhớ (1)

Dạ Nguyệt Ly đi tới một chỗ không người ngay sau núi giả, bịch, một cái chuôi dao, gõ bất tỉnh tiểu thái giám dẫn đường phía trước, ẩn thân đi về hướng Dao Vũ cung.


Dao phi cho là mình che dấu rất tốt? Lừa lão thái giám còn có thể, nghĩ có thể lừa được hắn?


Nghĩ là giúp tiểu nha đầu một chút, hắn qua đó nhìn một cái, nếu có tình huống mới trở về nói để tiểu nha đầu thưởng cho hắn.


Nghĩ tới đây, Dạ Nguyệt Ly cảm thấy máu nóng trong người sôi trào, trong đầu hắn hiện lên cùng lúc mười bảy mười tám biện pháp thưởng, trên bờ môi bộc phát nụ cười tà tứ.


Mà sau khi tỉnh lại chắc chắn tiểu thái giám kia không dám bẩm báo với phía trên, nói đánh mất tung tích của hắn, trừ khi không cần cái mạng nhỏ này nữa.


Bóng dáng Dạ Nguyệt Ly cực nhanh, bộ pháp kỳ lạ quỷ dị, cho dù là đi mới lần đầu, nhưng dựa vào ấn tượng mấy ngày đêm trước do thám hoàng cung, rất nhanh liền tìm được đường đi đến trước cũng Dao Vũ cung, không nhanh không chậm đi theo phía sau Dao phi, nhìn nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được, tay chân hốt hoảng chạy vào trong điện.


available on google playdownload on app store


Tránh mấy hộ vệ ngoài điện, Dạ Nguyệt Ly nhấc chân nhảy lên nóc phòng, hành động lặng im không một tiếng động.


Dao phi vội vã đi ngủ, sắc mặt căng cứng, vừa ngồi xuống liền bưng ngay ly trà bên tay uống mạnh một hớp.


“A - nô tài ch.ết tiệt, ngươi muốn bỏng ch.ết bản cung à!” Dao phi chợt đứng dậy, ánh mắt hung dữ, trâm vàng trên tóc rối loạn một hồi, thanh âm linh đinh.


“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, thường ngày nô tỳ cũng pha Linh sơn tuyết như thế này!” Cung nữ kia bùm một cái quỳ xuống, tranh thủ thời gian giải thích, tất cả những nô tài hầu hạ trong Dao Vũ cung đều biết tính tình của nương nương không tốt, thường thì một khi không kiên nhẫn, bọn họ sẽ dễ dàng mất cái mạng nhỏ này.


“Ngươi còn dám nói dối!?” Lúc này trên khuôn mặt tinh xảo quyến rũ của Dao phi tràn đầy ác độc và cay nghiệt, “Người tới, kéo loại nô tỳ không hiểu quy củ này xuống cho ta, phạt đánh năm mươi trượng!”


“Nương nương không cần, nô tài không dám, nương nương tha mạng, tha mạng,…” Phạt năm mươi trượng làm sao còn mạng?


Dao phi đau đầu vuốt vuốt mi tâm, u ám cầm ly trà ném thẳng, choang một tiếngcung nhân ngoài điện bất thình lình cả người run lên, lưng càng thêm căng cứng, mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.


Nàng ta muốn bình tĩnh mà không bình tĩnh nổi!


Ngực nhấp nhô phập phồng, bàn tay trắng nõn nắm chặt, lần này lại động tới vết thương mới kết vảy trong lòng bàn tay, trên khăn gấm trắng thuần điểm một màu đỏ tươi. Nàng ta nheo mắt lại, đáy mắt âm lãnh, trầm giọng kêu, “Người tới.”


Thị nữ ra mắt đi vào bên trong điện, sợ hãi hỏi, “Nương nương có gì sai bảo?”






Truyện liên quan