Chương 47-2: Rất nhớ (2)

Nô tài vô dụng! Lông mày Dao phi nhíu lên, “Tới đây.”


Thị nữ đành phải cúi đầu đi lên phía trước.


Dao phi lệnh cho cung nữ kía ghé tai lại, nhẹ giọng phân phó vài câu, rồi sau đó mới ngồi thẳng người dậy cẩn thận nói một lần nữa: “Không được để người khác phát hiện! Tự mình chú ý một chút!”


Ngày mai sẽ thông báo vị trí thái tử sao? Nếu nàng không làm cái gì, thì có phải là đã phụ lòng của ba người một nhà kia tận lực giấu diếm? Chờ xem, nàng ta sẽ không để cho bọn họ được như ý! Ở trong đáy mắt đều là ánh sáng thâm trầm tính toán ác độc!


Trên nóc nhà Dạ Nguyệt Ly tập trung thính lực lắng nghe xong, mặt không chút thay đổi dời đi.


Đầu bên này Phượng Khuyết cung, Mộ Dung Tiểu Tiểu xong việc đi ra không thấy bóng dáng của sư huynh, buồn bực hỏi, “Người đâu?”


available on google playdownload on app store


Lúc này Bắc Thần Nghiêu đã đi, Bắc Thần Thụy cũng chuẩn bị xuất cung vì mẫu hậu đã ngủ, vừa ra tới cửa liền thấy khuôn mặt buồn bực của Mộ Dung Tiểu Tiểu.


Hắn luôn nhìn thấy nàng một thân áo lụa trắng mỏng manh, mà mái tóc đen óng ả dài tới eo, lại chỉ dùng một sợi tơ màu tím nhẹ nhàng buộc lên, hạ xuống phía sau cổ, bên tai còn rủ xuống hai sợi tóc nghịch ngợm, gió nhẹ lay lay, cuối cùng thổi đến bên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng, mà hai môi của nàng lại mím chặt, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo, giống như hoa sen mới nở, thanh mát nhã nhặn.


Bắc Thần Thụy chợt phát hiện trái tim của hắn, mềm mại giống như muốn hóa thành nước, nhìn Tiểu Tiểu như vậy, hắn cảm thấy thật thỏa mãn, tiểu nhân nhi tinh khiết sạch sẽ như vậy, trách không được Dạ Nguyệt Ly xem như bảo vật lúc nào cũng muốn ôm trong lòng, nếu là hắn, hắn cũng giống vậy, chỉ sợ người ngoài sẽ mơ ước đến.


Hai mắt hắn hàm chứa dịu dàng cưng chiều mà chính hắn cũng chưa từng nhận thấy, khóe môi không kìm được tràn ra nụ cười rất nhạt, “Tiểu Tiểu.” Gọi thật nhẹ nhàng, giống như sợ âm thanh quá lớn, sẽ làm nàng giật mình.


“Hả? Ngươi biết sư huynh của ta ở đâu sao?” Lông mày của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhíu, làm như đối với việc sư huynh vứt nàng ở đây một mình rất bất mãn, nàng mím hai môi, lại không biết rằng bộ dạng này trong mắt Bắc Thần Thụy rất đáng yêu.


Trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, tiểu nhân nhi như vậy, hắn muốn…. phải có được!


Lúc này hắn mới chính thức phát hiện, qua nhiều năm như vậy, trừ bỏ chú ý ánh mắt mẫu hậu, hắn muốn nhất không phải địa vị tối cao kia, mà là tiểu nhân nhi trong suốt như mặt nước lung linh ở trước mặt này, nàng ấy còn có nụ cười không chút tạp chất ấm áp như ánh mặt trời.


Ánh mắt của hắn nhu hòa, thanh âm mang theo chút vui vẻ, “Ta đi hỏi giúp ngươi.”


“Ừ.”


Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng nở rộ, tựa như đóa hoa mới nở, mỉm cười làm cả trái tim như thấm cả hương thơm.


Bắc Thần Thụy khẽ sững sờ, giây lát, hắn trở lại bình thường thanh nhã cười một tiếng: “Không cần khách khí.” Hắn chợt có chút gìđó ghen tị với nam tử lạnh lùng kia, nụ cười như vậy, nếu đợi đến khi nàng lớn lên, sẽ đẹp đến cỡ nào không sao tả xiết?


Không lâu sau, Bắc Thần Thụy trở lại, cười nhạt nói, “Dạ công tử chỉ nói đi tới phía trước một lát, hắn dặn nếu người ra thì ở đây đợi hắn, hắn sẽ sớm trở lại.”


Lông mày của Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu càng chặt hơn, thấy vậy Bắc Thần Thụy có một loại kích động muốn tiến lên vuốt ra, nhưng cuối cùng cũng phải áp xuống ở trong lòng.


“Có nói đi hướng nào không?” Mộ Dung Tiểu Tiểu thanh thúy hỏi, sau khi nói xong mím chặt bờ môi.


“Hình như là đi tới Ngự Hoa Viên rồi.” Bắc Thần Thụy kiên nhẫn đáp, mặt nở nụ cười, gương mặt của nàng có quá nhiều cảm xúc, hắn cảm thấy vô cùng thú vị.


“ Vậy nhị hoàng tử có thể dẫn ta tới đó không?” Nàng không phải loại người chỉ biết đứng tại chỗ chờ ngốc nghếch, thử so sánh, nàng càng muốn chủ động tìm được sư huynh, nàng không thích cảm giác chờ đợi…


“Có thể.”


Hai người một đường đi tới Ngự Hoa Viên, đôi mày thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhăn,nhớ tới lần trước ở Ngự Hoa Viên này cũng đụng phải Bắc Thần An, lần này liệu có gặp nữa hay không? Có lẽ, đã lâu rồi mà sư huynh không về là bị Bắc Thần An quấn lấy?!


Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu không kiên nhẫn, trái tim cũng khó chịu.


Cho là Mộ Dung Tiểu Tiểu ngại đường xa, Bắc Thần Thụy săn sóc mở miệng, “Đã đến.”


Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hiện, nàng nghĩ cái gì thì cái đó sẽ tới.


Mặc áo đỏ, mắt phượng chau lên, mắt kẻ mày mẽ, cười nói tự nhiên, không phải chính là Bắc Thần An sao? Đứng bên cạnh người nàng ta là Mộ Dung Vũ Phỉ, Mộ Dung Vũ Phỉ một thân áo lụa hồng quần đào, tóc mây vấn thành kiểu đơn giản, mặt mày cúi thấp, nhìn rất nhu thuận, cũng rất thanh thuần động lòng người, chỉ là, thật sự đơn thuần?


Bắc Thần An đang đùa với thất thải linh tước trong lồng, cười nói thanh thúy, thấy bóng dáng cao lớn của Bắc Thần Thụy xuất hiện, Bắc Thần An, Mộ Dung Vũ Phỉ phúc thân làm lễ, “Bái kiến nhị hoàng huynh.” “Bái kiến nhị hoàng tử.”


‘Đứng lên đi.”


Vừa xoay mình liền nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, sắc mặt Bác Thần An sụp xuống, chợt nghĩ tới cái gì, ánh mắt liền lóe sáng, “Sư huynh ngươi đâu? Sao lại không đi cùng ngươi?”






Truyện liên quan