Quyển 2 - Chương 6
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng rót một chén rượu, mạnh mẽ uống vào, Ngụy Ánh Nguyệt lại tiếp tục nói: “Ánh Nguyệt muốn vì công chúa mà gảy một khúc bồi tội, thỉnh công chúa tha lỗi Ánh Nguyệt vô lễ!”
Nói xong, lập tức có người chuyển đàn đi lên, Ngụy Ánh Nguyệt ưu nhã ngồi xuống, tay mềm vừa nhấc, ngón tay đã trượt dài, tiếng đàn duyên dáng nhẹ nhàng vang lên. Tài nghệ cao như vậy, trách không được dám khoe khoang!
Kết một cái hoàn mỹ, Ngụy Ánh Nguyệt vừa lòng nhìn bộ dáng mọi người say mê, khiêm tốn cười cười: “Bêu xấu!”
“Hoàng Thượng! Nô tì biết gảy đàn tỳ bà, không bằng để nô tì cũng đến gảy một bản?” Một hoa y nữ tử bên trái Thiên Thanh Hoàng sau đó đứng lên, ánh mắt ẩn tình đảo qua Hiên Viên Tuyệt, nhưng lúc dừng trên người nàng lại biến thành lưỡi dao đòi mạng.
Năm phi tử khi khi nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đi ra thì đã luôn ôm hận, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì không biết Thiên Thanh Hoàng đã ch.ết bao nhiêu lần, bởi vì hết thảy vừa tới quá nhanh nên các nàng còn chưa kịp mở miệng, hiện tại rốt cục đã có cơ hội, làm sao lại không muốn đi ra chứng minh sự tồn tại của mình một chút!
Tiếng tỳ bà boong boong vang vọng trong đại điện, đáng tiếc Thiên Thanh Hoàng lại như mắt điếc tai ngơ, Hiên Viên Tuyệt tất nhiên cũng cảm giác được Thiên Thanh Hoàng hờn giận, cho nên đối với nữ nhân phía dưới kia không có chút hoà nhã, một tay đoạt đi chén rượu trong tay nàng, mày đẹp nhăn lại: “Đừng uống nữa!”
Thiên Thanh Hoàng không so đo, nghiêng người nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyệt, cười tà trêu chọc: “Hiên Viên Tuyệt! Hoa đào của ngươi cũng thật nhiều a, ngươi nói xem nếu ta gả cho ngươi, có phải sẽ bị ch.ết đuối trong dấm chua không?”
“Ngươi đang ghen?” Mày kiếm khẽ nhếch, tuy rằng hắn cũng cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười.
“Ghen?” Thiên Thanh Hoàng khẽ nhíu mày: “Cảm giác như vậy là ghen sao?” Bộ dáng rất khó hiểu.
Thấy vậy, Hiên Viên Tuyệt cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng, nàng không phủ nhận!
“Tâm tình không tốt có phải không?” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt trầm thấp lộ ra một loại hương vị mê hoặc, khiến Thiên Thanh Hoàng trầm mê khẽ gật đầu: “Ân!”
Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, tuy chỉ hơi cong nhưng cũng đủ làm Thiên Thanh Hoàng nhìn đến ngây người, sau đó chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói: “Xem ra ta đã có được vị trí trong lòng ngươi!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng mới hoàn hồn, miễn cưỡng dời mắt khỏi khuôn mặt hắn, đảo qua đại điện một vòng lại không biết nên nhìn cái gì, cho dù đã cố bình tĩnh, nhưng tâm tư nhiễu loạn kia lại không chịu bị khống chế.
“Phi Tuyết cũng muốn vì Hoàng thượng biểu diễn một đoạn ‘Mai Vũ’, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Thanh âm Triệu Phi Tuyết ôn nhu bất chợt kéo lại suy nghĩ của Thiên Thanh Hoàng.
“Chuẩn!” Hiên Viên Tuyệt không nhìn người phía dưới đã vung tay đáp ứng.
Đức phi vừa mới diễn tấu xong chờ Hiên Viên Tuyệt khích lệ liền cứ như vậy bị đi xuống, nhưng lại không dám một câu oán hận với hắn, ngược lại mọi tức giận đều đổ lên người Thiên Thanh Hoàng, làm nàng cảm thấy mình thực vô tội, cái này căn bản đâu phải lỗi của nàng a?
Khúc ca ưu nhã nhẹ nhàng vang lên, Triệu Phi Tuyết vũ động bạch y, bởi vì từ nhỏ đã luyện múa nên thân mình của nàng ta đặc biệt mềm mại, các động tác yêu cầu cao cũng rất dễ dàng thực hiện, xoay người, cúi người, ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng nhưng ái muội, không tiếng động lại dụ hoặc muôn vàn.
Hiên Viên Tuyệt không nhìn, nhưng tất cả đám quan viên lại không dời được mắt.
“Phi Tuyết bêu xấu!” Bởi vì vừa mới nhảy nên khuôn mặt trắng nõn của Triệu Phi Tuyết hơi phiếm hồng, ánh mắt xấu hổ nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, lại thấy ánh mắt Hiên Viên Tuyệt từ đầu đến cuối đều dừng trên người Thiên Thanh Hoàng, cho nên ở lúc không có người chú ý liền bắn hận ý về phía nàng, làm đương sự Thiên Thanh Hoàng tất nhiên rõ như ban ngày, sự chán ghét lại nhiều lên vài phần.
“Không biết công chúa cảm thấy vũ đạo của Phi Tuyết như thế nào?” Triệu Phi Tuyết vẻ mặt chân thành hỏi, ánh mắt trong sáng như tuyết kia chỉ sợ ai cũng nghĩ là một công chúa đơn thuần đi!
“Vũ đạo ta không hiểu, bất quá ta đã từng xem một vũ đạo tốt hơn thế này rất nhiều!” Thiên Thanh Hoàng sao không biết Triệu Phi Tuyết đang muốn khiêu khích nàng? Bất quá hiện tại nàng không có tâm tình cùng nàng ta đùa giỡn, cho nên trực tiếp đẩy Tư Đồ Văn Thiên đứng một bên ra: “Nàng là Văn Thiên công chúa của Đông Hán ta, nếu Triệu công chúa muốn tìm người tham thảo như trong lời nói, vậy nàng chính là thích hợp nhất!”
Bị điểm danh, Tư Đồ Văn Thiên lập tức đứng lên, tuy rằng nàng ta rất hận Thiên Thanh Hoàng kéo mình làm bia đỡ đạn, nhưng giờ phút này nàng ta cũng không thể lùi bước, cho dù là vì mặt mũi Đông Hán hay là vì chính mình, nàng ta cũng không thể trốn tránh.
“Một khi đã vậy, bản cung cũng khiêu vũ một khúc, hi vọng mọi người hài lòng.”
Triệu Phi Tuyết thản nhiên hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua Thiên Thanh Hoàng cùng Tư Đồ Văn Thiên, căm giận trở lại vị trí.
Tư Đồ Văn Thiên sau khi cùng thái giám nói gì đó, thì một nhạc khúc liền vang lên. Người am hiểu chắc chắn sẽ biết đây là khúc ‘Kinh Hồng Vũ’, xem ra bộ y phục kia của Tư Đồ Văn Thiên chính là đạo cụ.
Phiên như kinh hồng, kiểu như du long, Kinh hồng vũ chủ yếu dựa vào thân mình mềm mại và sự dung hợp của linh hồn cùng với vũ đạo, thực hiển nhiên Tư Đồ Văn Thiên là một người có đầy đủ tư cách trên, cho nên khi kết thúc vũ khúc, sắc mặt của Triệu Phi Tuyết rất khó coi.
“Ba ba ba!” Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, Triệu Duệ vẫn im lặng vẻ mặt tán thưởng: “Bản Vương Nhất cứ nghĩ vũ đạo của Phi Tuyết đã là Đệ nhất thiên hạ, nhưng hôm nay không ngờ kỹ thuật nhảy của Văn Thiên công chúa cũng xuất chúng như thế. Đúng là làm cho Triệu Duệ mở mắt a!”
Không ai không thích ca ngợi, Tư Đồ Văn Thiên duyên dáng cười: “Thụy vương khen nhầm rồi!”
“Văn Thiên công chúa khiêm tốn!” Triệu Duệ cười thành khẩn, lập tức nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: “Nghe nói Đông Hán nhiều tài nữ, Văn Thiên công chúa kỹ thuật nhảy cao như vậy, không biết Định Quốc công chúa am hiểu gì nhất?”
Triệu Duệ hỏi rất tùy ý, nhưng Thiên Thanh Hoàng biết ý hắn không chỉ đơn thuần như vậy. Tuy cái tên Thiên Thanh Hoàng ngốc nữ không phải thiên hạ đều biết, nhưng kể từ khi nàng đi hòa thân tới nay, số người biết đến khẳng định không phải ít. Mà hắn lại là Vương gia một quốc, cho nên tuyệt đối không thể không biết.
Đón nhận ánh mắt của Triệu Duệ, Thiên Thanh Hoàng yên nhiên cười, trong mắt mang theo huyết ý mơ hồ: “Muốn xem diễn cũng không phải không thể…” Nhưng chỉ cần các ngươi không sợ ch.ết!