Quyển 2 - Chương 7
Thiên Thanh Hoàng yên nhiên cười: “Muốn xem diễn cũng không phải không thể, chỉ sợ các ngươi vô phúc thưởng thụ!”
“Hừ! Đừng có tỏ ra cao quý, không phải cũng chỉ là một công chúa hòa thân sao? Rõ ràng ngu ngốc lại còn muốn khoe khoang!” Giọng thấp mắng bên cạnh không tránh được lỗ tai của Thiên Thanh Hoàng, bất quá giờ phút này nàng cũng không có tâm tình cùng nàng ta tức giận. Nhìn ánh mắt Hiên Viên Tuyệt có một tia sủng nịch, Thiên Thanh Hoàng không thể khống chế run lên, có chút chật vật dời đi, nhìn Hoan Hỷ Hoan Lạc cách đó không xa: “Lấy đàn lại đây!”
Hoan Lạc gật đầu, nhận lấy đàn trong tay thái giám, một đường đi lên đài cao, ánh mắt nhìn những nữ nhân phía dưới ẩn ẩn có chút vui sướng khi người gặp họa. Hiên Viên Tuyệt ngồi bên cạnh cũng không khỏi tò mò xem rốt cuộc Thiên Thanh Hoàng muốn làm gì.
“Tiểu thư!” Hoan Lạc mỉm cười đưa đàn cho Thiên Thanh Hoàng, tâm tình tựa hồ không tệ.
Goyard nhìn Thiên Thanh Hoàng, mị hoặc cười cười, từ vị trí xinh đẹp đứng dậy, phong tao vén vạt áo: “Nha đầu ngươi đánh đàn, không biết có muốn ta làm bạn nhảy không?”
Lúc này mọi người mới phát hiện nơi này cư nhiên có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Goyard đi lên vũ đài trong đại điện, hai tay đặt trước ngực hung hăng kéo vạt áo, một thân váy dài màu trắng nhất thời biến thành từng mảnh nhỏ, lộ ra y phục vải dệt bên trong, bộ ngực trắng sữa cai vút, cặp đùi câu hồn thon dài… trong lúc nhất thời, thanh âm hít vào không ngừng vang lên, còn có mấy đại thần cư nhiên phụt máu mũi!
“Tiện nhân…”
“Hồ ly tinh…”
Tiếng nữ nhân mắng chửi vang lên không ngừng, nhưng Goyard không chút bất vi sở động nào, giống như nàng đã nói, muốn làm hồ ly tinh thì cũng phải có tiền vốn, mà mỹ mạo chính là vũ khí lớn nhất của nàng, những người này đúng là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.
Thiên Thanh Hoàng giật giật mí mắt, bất đắc dĩ thở dài, đặt đàn lên hai chân, ngón tay phất nhẹ qua dây đàn, lại không nghe thấy có thanh âm, mà Goyard cũng đã bắt đầu lắc lư thân mình.
Hiên Viên Tuyệt hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản, mà mấy đại thần có võ dưới đài lại trong nháy mắt kinh ngạc nhìn lên cao.
Lãnh Nguyệt cùng Triệu Duệ cũng vẻ mặt kinh ngạc: Thủ khúc kia?…
Rốt cục, tiếng đàn đã bắt đầu trầm thấp vang vọng, sau đó dần dần lên cao đến khi tất cả mọi người có thể nghe được. Kỹ thuật nhảy của Goyard cũng vô cùng xinh đẹp mị hoặc, hoàn toàn chính là một yêu tinh màu đỏ, rõ ràng động tác thực tùy ý, nhưng dưới thân thể của nàng lại xinh đẹp muôn vàn, trong lúc vô tình tuyết trắng lại khẽ lộ, làm cho người xem phía dưới bành trướng đẫm máu.
“Boong boong…” Thiên Thanh Hoàng hạ lực đạo, tốc độ xuống tay càng lúc càng nhanh, âm cầm boong boong như ma âm liên tiếp vang lên, làm cho đầu óc người ta cảm thấy rất hỗn loạn.
“Đừng đánh nữa…” Triệu Duệ cả kinh đứng lên, muốn ra tay công kích Thiên Thanh Hoàng, lại bị một chưởng của Hiên Viên Tuyệt hóa giải: “Thụy vương có ý gì?”
Triệu Duệ bị đánh rớt khỏi đài cao, trong lòng liền hoảng hốt, lúc này hắn mới biết chuyện mình làm có bao nhiêu ngu xuẩn: “Hoàng Thượng! Cầu xin người ngăn nàng lại, đàn ‘Luyện hồn khúc’ như vậy không phải là muốn lấy mạng mọi người sao?”
Hiên Viên Tuyệt cười lạnh, lơ đễnh nói: “Không phải Thụy vương muốn nghe sao?”
Triệu Duệ nghẹn lời, vừa định muốn nói, lại cảm giác một trận âm ba mãnh liệt đánh úp lại, ngực đau nhức làm hắn không thể không ngồi xuống vận công điều tức.
Âm cầm vẫn vang lên trong đại điện, nữ nhân cảm thấy đau đầu dữ dội, mà nam nhân lại dần dần cảm thấy thần chí bắt đầu không rõ, nhất là sau khi nhìn Goyard vũ đạo xong, hai mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa như đang bị rút đi hồn phách!
Một võ tướng vẫn thanh tỉnh thấy một màn như vậy, nhất thời rống to: “Yêu nữ, dừng tay…” Hắn vừa dứt lời đã liền ngã gục, toàn thân co rút, thống khổ không chịu nổi.
“A! Đau quá a! Thật khó chịu…”
“Ô ô! Đau quá…”
Duy nhất có Hiên Viên Địch đứng trong góc không bị ảnh hưởng nhìn cảnh tượng trước mặt mà mở lớn mắt, kéo kéo ống tay áo của Hoan Hỷ: “Bánh bao! Bọn họ làm sao vậy?”
Hoan Hỷ cười đắc ý, cũng không so đo chuyện hắn gọi nàng là bánh bao: “Tiểu thư đang đàn chính là ‘Luyện hồn khúc’. Khúc này không phải ai cũng có thể nghe!”
“Luyện hồn Khúc? Thật quen tai! Hình như nghe ở đâu đó rồi?” Hiên Viên Địch khổ tư.
Hoan Hỷ đập vào ót hắn một cái: “Ngay cả Luyện hồn khúc mà cũng không biết? Vậy câu: ‘Câu hồn đoạt phách, nghịch thiên mất hồn’ có biết không?”
Nghe vậy, Hiên Viên Địch hai mắt sáng ngời: “Chính là ‘Luyện hồn Khúc’ giết người vô hình lợi hại nhất trên giang hồ?”
Hoan Hỷ đắc ý cười: “Xem ra cũng có chút kiến thức!”
Nghe vậy, Hiên Viên Địch liền nghi hoặc: “Vậy vì sao chúng ta không có việc gì?” Không chỉ bọn họ, ngay cả Lãnh Nguyệt cùng Hoan Lạc cũng vô sự!
“Tiểu thư có thể tùy ý khống chế vũ khúc, nàng không muốn ai bị thương thì người đó có thể bình yên vô sự!” Hoan Hỷ cười nói.
“Lợi hại như vậy?” Hiên Viên Địch kinh ngạc, sau đó lập tức vui vẻ cười hì hì, Thiên Thanh Hoàng hiện tại là sư phụ của hắn, sư phụ lợi hại như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ có ngày được như thế.
Lại nhìn vũ đạo của Goyard, vẻ mặt hắn đột nhiên hoảng hốt, thanh tỉnh sau kinh hãi: “Vì sao ta nhìn vu nữ kia múa có cảm giác là lạ?”
Hoan Hỷ nghe vậy bĩu môi: “Đó là ‘Câu hồn vũ’, có thể khiến người khác mất đi tâm trí, bất quá chỉ hữu hiệu với nam nhân.” Nói xong còn hèn mọn nhìn Hiên Viên Địch liếc mắt một cái, đáng tiếc là hắn không phát hiện.
Trên đài cao, ánh mắt của Hoan Lạc lần đầu tiên dừng trên người nam nhân đang ngồi bên tiểu thư nhà nàng. Đế vương thủ đoạn ngoan lịch này rõ ràng biết uy lực của Luyện hồn khúc nhưng lại không ngăn cản tiểu thư, thậm chí còn ra tay đánh lui Triệu Duệ muốn ngăn cản… Giờ phút này, ánh mắt hắn khi nhìn tiểu thư có sự ôn hòa cùng sủng nịch khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải trầm mê… Không biết tiểu thư có phát hiện hay không?
Giờ khắc này, Hoan Lạc chấp nhận Hiên Viên Tuyệt chính là cô gia nhà nàng. Nếu sau này tiểu thư có thể vì hắn mà buông xuôi khúc mắc, vậy thì tốt quá!
Đột nhiên, một trận tiếng sáo dễ nghe chấn áp âm cầm của Thiên Thanh Hoàng bỗng truyền đến từ bên ngoài đại điện. Thiên Thanh Hoàng cau mày hạ âm, toàn bộ người phía dưới lập tức hôn mê bất tỉnh, tiếng đàn lúc này mới leng keng quay về âm điệu ban đầu.
Goyard thu vũ rời khỏi đài cao, nàng biết khi bọn họ tranh đấu thì mình không nên tham gia, bởi vì nếu như nàng còn tiếp tục nhảy, không chừng cũng sẽ bị biến thành cái bánh khô.
Tiếng đàn chấn động vang vọng trong không khí, vô hình có thể thấy được không khí đang cuồn cuộn sóng, chính là cuộn sóng này sau khi ra đến bên ngoài đại điện thì lại bị bắn trở về.
Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng phát lạnh, hai tay bắt lấy dây đàn mạnh mẽ kéo ra, hai cầm huyền lập tức bay ra ngoài, tiếng đàn cùng tiếng sáo đồng thời dừng lại!
Hiên Viên Tuyệt nhìn ngón tay Thiên Thanh Hoàng hơi phiếm hồng mà đáy lòng xẹt qua một tia đau nhói, lập tức quay đầu nhìn ra phía ngoài đại điện, hơi thở trên người chợt biến đổi.
“Lãnh Diễm, cút vào đây cho ta!”