Chương 30: Chia tay thôi! Kết thúc rồi
"Các bạn có biết biểu tượng ngôi sao có nghĩa là gì không. Đương nhiên ai cũng sẽ nói nó tượng trưng cho hy vọng, mấy mắn. Ngoài ra, nó còn mạng biểu tượng của từng người một, ngôi sao có năm cánh Tuấn Thần một, Vương Hàn một, Tôi một, một cánh cho các bạn, và một cánh cho cô ấy Linh" Thiên Vương nói.
"Linh vốn sẽ là một thành viên nữa của Friends nhưng vì một số lý do riêng mà cô ấy không thể ra mắt cùng chúng tôi. Nếu không có cô ấy thì sẽ không có chúng tôi ngày hôm nay. Chính cô ấy đã cổ vũ cho chúng tôi bước tiếp. Các bạn đã hết thắc mắc cô ấy là ai rồi chứ. Là người bạn thân nhất của chúng tôi. Hôm nay là sinh thần của cô ấy, chúng ta cùng hát chúng mừng sinh nhật cô ấy nhé được không." Vương Hàn nói
"Chúc mừng sinh nhật của em..." mới đầu là ba người hát sau đó là tất cả các fan cùng hát.
"Linh em ra được rồi đấy" Tuấn Thân gọi nhưng vẫn chẳng thấy Linh đâu
"Linh" Thiên Vương
"Linh, bạn gái của tớ ra đây đi" Vương Hàn cất tiếng nói lên tất cả fan ở dưới đều hét lên vì ghen tỵ.
"xin lỗi cậu ta nói vui đó dùng tin" Tuấn Thần giải thích.
"chắc là xấu hổ nên trốn rồi"
"mọi việc đã rõ mong các bạn đừng trách cô ấy nữa. Bây giờ chúng tôi sẽ phục vụ cac bạn thêm một bài hát nữa nhé. Nào các bạn chuẩn bị chưa...." Vương Hàn lại quậy tưng sân khấu một lần nữa.
Linh ngồi ôm gối ở chân cầu thang khóc nức nở, nghe từng lời nói từng lời giải thích của bọn họ, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc vì bọn họ vẫn coi cô là bạn, cô cảm thấy hối hận vì cô đã lừa dối bọn họ. Vào một khoảnh khắc nào đó cô muốn chạy ngay ra giữa sân khấu ôm lấy bọn họ những người bạn của cô, nhưng người mà cô yêu quý, những người luôn coi cô là bạn, những người có thể tha thứ cho bất cứ hành động mà cô đã làm.
"Bây giờ sẽ là bài hát mà chúng tôi đã tự viết lời để dành tặng cho cô gái đó." Tuấn Thần nói. Linh vội cầm điện thoại lên xem. Tiếng nhạc vang lên đúng bài hát mà cô đã đóng MV, cô không biết mình đã trở thành một con người như thế nào trong mắt họ nhưng cô họ vẫn là những người bạn tốt nhất.
Cô gắng kìm nén cảm xúc lấy hết can đảm đi vào vào trong hậu trường.
"Linh cậu vừa đi đâu về vậy" Vương Hàn chạy lại hỏi.
"Mình đi mua đồ" Linh xách vài trai nước trên tay
"Đi sao không bảo làm mọi người lo quá"
"Mình quên mất. Thôi mọi người uống nước đi" Linh cúi xuống lấy nước ở trong túi ra đưa cho mọi người.
Đưa đến tay Thiên Vương cậu ta mới thấy mắt Linh hơi đỏ. "Linh cậu khóc sao"
"không mình không khóc khóc làm gì cơ chứ" Linh cúi thấp mặt để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
"Cậu sao vậy, Linh" Vương Hàn và Tuấn Thần cũng tiến lại gần
"Mình không sao chỉ là bị bọ bay vào mắt thôi" Linh vừa nói vừa quay đi dụi mắt.
"Này, cậu không nói dối tụi này được đâu có chuyện gì vậy" Thiên Vương nói.
"Không sao đâu mà" Linh vẫn quay đi.
"Linh em sao vậy, sao lại khóc nói cho anh nghe đi". Tuấn Thần cố kéo Linh quầy lại.
"em...em... "
"nói đi" Tất cả mọi người đều chú ý đến lời nói của Linh.
Linh đảo mắt qua từng người một rồi ôm trầm lấy Tuấn Thần. "Em cám ơn mọi người đa không quên em".
"Ngoan nào nín đi. Đương nhiên là mọi người sẽ không quên em rồi vì chúng sẽ ta là gia đình mà" Tuấn Thần vỗ về Linh.
"Cậu sao vậy cậu luôn mạnh mẽ mà" Thiên Vương.
"Không sao đâu nếu cậu muốn cậu có thể đi cùng tụi này mà" Vương Hàn.